Người bên cạnh bịt miệng , kéo phía cửa núp, hạ giọng: “Đó là mấy thứ mê hoặc , đừng lên tiếng.”
Ngoài hành lang bắt đầu truyền đến vài tiếng động, giống như thứ gì đó chạy tới chạy lui, da đầu Diêu Mộ như nổ tung, đều đổ mồ hôi lạnh.
Bên ngoài là cái gì… phía là cái gì.
Rõ ràng tiểu đạo trưởng bước , và vẫn luôn ở cùng tách nào.
Diêu Mộ định tinh thần, nhỏ giọng : “Tạ Văn Dĩnh, hỏi một chuyện, cảm thấy là một như nào? Cậu sẽ bỏ rơi chứ?”
Giọng của phía chân thành tha thiết : “Đương nhiên, chúng là bạn bè , là một .”
Lúc , phía mất bình tĩnh hô lớn: “Diêu Mộ, cái thứ ngu ngốc nhà rốt cuộc ở ?”
Trái tim Diêu Mộ đập thật nhanh, tần cao đập màng nhĩ, bên trong lòng bàn tay đều là mồ hôi nhưng phía lưng lạnh, cố kìm nén đầu .
Bên cạnh chính là quái vật, gì để .
Anh yên lặng rút tấm phù ở trong ống tay áo, lúc ném phía đồng thời dùng gương đồng chiếu quá.
‘Tạ Văn Dĩnh’ lui về phía hai bước, gương đồng hạn chế nó hóa thành dáng vẻ ban đầu.
Nó là nhảy lầu chết, nhảy từ tầng sáu ký túc xá, lúc đó đầu nó đập thẳng lên xi măng, lúc đó nó bốc cháy.
Khuôn mặt nó phủ đầy chất lỏng màu đỏ và màu trắng, m.á.u và óc trộn lẫn , bộ hộp sọ đều vỡ.
Nó đột nhiên nhếch miệng : “Vậy mà phát hiện trong một thời gian ngắn như , thật sự khiến tao cảm thấy ngoài ý .”
Diêu Mộ ném phù trừ tà cầm gương đồng chạy, lúc cần giải thích cái rắm, đương nhiên là chạy chối c.h.ế.t còn hơn.
Anh cầm gương đồng chiếu qua, tên mà vẫn thể chuyện, hiển nhiên còn hung ác hơn y tá băng vải.
Diêu Mộ chạy mắng ở trong lòng, lúc phát thẻ cảm thấy thích hợp, Tạ Văn Dĩnh nhiều nhất chỉ khen là “ tồi”, sẽ câu “ là ” như .
Hơn nữa cử chỉ của khi lên lầu hai kỳ quái, vốn còn đang nghi ngờ, khi thấy phía bắt đầu mắng chửi lúc mới xác định bên cạnh chính là giả.
Lần đầu tiên hai chữ “ngu ngốc’ cảm giác thiết.
Cho nên thứ đồ ma quỷ cũng điều tra rõ ràng là chuẩn sắm vai gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-225.html.]
Diêu Mộ nhanh chóng chạy hành lang thì thấy Vương Nghĩa Viễn từ lầu ba xuống chạy như điên đến.
Vương Nghĩa Viễn bên điều tra hình sự, tuy rằng vẫn quen Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh bao lâu nhưng vẫn phát hiện Diêu Mộ khác thường.
Nên nhân cơ hội vội vàng chạy xuống.
Vương Nghĩa Viễn : “Cảm ơn phù của , nó giúp nhiều, nhưng mà xài hết , bây giờ bây giờ!”
Sớm thì tiết kiệm!
DTV
Diêu Mộ xách ba lô xuống: “Đừng lo, chỗ vẫn còn.”
“Cậu còn mấy tấm?”
“Không đếm, lẽ là mấy trăm tờ.” Vừa kéo khóa , cả túi đầy những tấm phù màu vàng!
Nếu tình hình đang thì Vương Nghĩa Viễn thật sự hỏi đối phương đây là chuẩn bày hàng bán vỉa hè .
Vương Nghĩa Viễn vốn cảm động, đối phương cho hẳn mười tờ phù cứu mạng, bây giờ cũng vi diệu…
Hai một hồi âm thanh “leng keng”, đây là tiếng chuông của trường học cũ, nhưng nó thể nào vang lên lúc , chỗ điện!
Bọn họ liếc mắt một cái, tuyệt vọng phát hiện rằng bản nhầm.
Phía cuối hành lang đột nhiên phát tiếng động, ngay đó truyền đến một giọng nhẹ nhàng của một học sinh nữ.
“Hôm nay trò chơi kết thúc, để chào mừng bạn học mới của chúng .”
Dừng , nữ sinh bên trong radio bắt đầu ca hát, là bài nhạc thiếu nhi nổi tiếng .
Giọng hát của cô giống như hộp đĩa, càng , nội dung càng…
“Tìm~ tìm~ tìm bạn bè, tìm một bạn , g.i.ế.c bạn, c.h.é.m đầu, bạn là~ bạn của .”
Tiếng hát quỷ dị quanh quẩn cả tầng lầu, bóng quỷ hành lang cũng càng ngày càng nhiều, những thứ đều từ phòng học.
Bóng quỷ giống như triều tịch, tới hướng hai .
Nếu do chỗ và dáng vẻ của những bạn học kỳ quái, thì đây chính là cảnh tượng tan học.
Diêu Mộ ngờ lúc còn học quan hệ của , bây giờ một đám học sinh quỷ bao vây bắt nạt .