Dù cũng tật giật , mấy giống như ở gần đây, điều khiến bọn họ chú ý.
Lâm Uyển Ương : "Chỉ là nổi hứng dạo một chút, chuyện gì."
Bọn họ chuyện gây động tĩnh, ba bên trong cũng thấy, bước chân nặng nề chạy ngoài.
Lâm Uyển Ương: "..."
Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh lập tức cảnh giác, mấy tới đều ý , đều lộ vẻ mặt hung ác.
Bảo Tâm chạy tới, ôm lấy một cây đại thụ bên cạnh, đây chính là gỗ thật, xem chừng cũng nặng đến sáu bảy mươi cân.
Cậu vùng cây với bọn họ: "Các đem Angel của giấu ? Angel của ở ? Sao thể xa như !"
Sức lực của lớn, đánh trúng che lấy thể, co , tất cả đều thể lập tức lên.
Trong đó một đàn ông can đảm rút đao , cũng chính là lúc đột nhiên cảm thấy gáy mát lạnh, chậm rãi đầu… Lập tức thấy một đứa bé kéo lấy .
Đứa bé lơ lửng ở giữa trung... Như ẩn như hiện.
Lông tơ lập tức dựng lên, kịp hô to cây vung tới đụng ngã lăn mặt đất.
Sau đó cắn trúng đầu lưỡi , phun một ngụm máu.
Bảo Tâm thấy thế, càng dữ dội hơn, bên cạnh cũng khuyên nhủ nổi.
Đám : "..."
Cậu đánh thành cái dạng , cái cọng lông á!
Lâm Uyển Ương mặt đất thở dài một cái : "Sao các chuyện tới mức , ngoan ngoãn tới đồn cảnh sát, đó chờ nhận lấy hình phạt tù ?"
Bọn họ tìm Angel ở sân , bọn họ thấy con heo lớn cũng nhỏ, bán lời.
Chuẩn nuôi thêm nửa tháng, vặn đến tết ăn.
Tiểu Thiên kinh sợ, ngơ ngác mấy phút mới phản ứng kịp, đó lập lức nhào tới cọ cọ lên bọn họ.
Cảnh sát nhanh tới giải đám trộm cắp , Lâm Uyển Ương và Bảo Tâm cũng theo lấy lời khai.
Chuyện tính là hai bên ẩu đả, dù đối phương cũng là băng đảng trộm cắp, là tay .
Mà phía bên tay chống trả là Bảo Tâm, cũng chỉ là tự vệ, còn là một học sinh tiểu học... tròn 14 tuổi.
Cho nên năm bọn họ một học sinh tiểu học xách theo cây đánh ngã đây, bây giờ đứa nhóc còn đang nữa kìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-234.html.]
Một trong đám trộm cướp run run rẩy rẩy : " khả năng cũng tin, ngoại trừ đứa nhóc , còn một tên tiểu quỷ... Thật sự đáng sợ!"
Cảnh sát nhân dân đang ghi khẩu cung sửng sốt một chút, nghiêm túc : "Anh ăn lung tung thể tính thành cản trở thi hành công vụ ?"
"..."
Nhóm trộm cướp khai bộ chuyện trộm đồ, đó đều giao từng cái .
Tuy nhiên, thông tin về vụ trộm một chút khác biệt, băng nhóm khai nhận trộm một chiếc máy tính xách tay ở Diệu Huyền Quan.
Diệu Huyền Quan cũng hề báo cảnh sát.
Lâm Uyển Ương và mấy vị đạo trưởng ở Diệu Huyền Quan chút giao tình, cảnh sát dẫn theo hai hiềm nghi đến hiện trường xác nhận, cô cũng theo cùng xem thử, thử xem tình huống là như thế nào.
Nhớ hai tuần , Diệu Huyền mất một chiếc máy tính mới mua, lúc trực ban chính là mấy vị cao thủ của Thái Cực Kiếm, cảm thấy đồ vật ở ngay mắt bọn họ mà trộm thì quả thực mất thể diện, cho nên cũng gọi cảnh sát.
Sau đó mấy bọn họ bàn bạc một chút, quyết định giấu diếm chuyện , đó tự hùng tiền riêng mua một cái giống như đúc trở về, như thì ai cả.
Cũng coi như là giữ thể diện.
Ban đầu họ tưởng tìm đồ vật, nhưng ngờ hai tuần , cảnh sát cùng nghi phạm đến xác định danh tính.
Người trong nhóm trộm cũng tỏ bối rối khi thấy chiếc máy tính bàn, "Thật là kỳ lạ… Không ..."
Đạo sĩ cầm kiếm tính tình lắm, chằm chằm , nghiêm giọng hỏi: "Nói chuyện cẩn thận, đến cùng là trộm ?"
Chết tiệt thật! Bọn họ cần mặt mũi ? Lần tất cả đều hết .
Nghi phạm trộm cắp giật nảy , vị đạo sĩ thật đáng sợ, cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, run rẩy hỏi: "Vậy cho rằng trộm... là trộm?"
Đạo sĩ: “…”
Mọi : "..."
Đạo sĩ xắn tay áo, mở miệng : "Có còn hỏi gì, tự bản rõ ?"
Tâm lý phòng ngự của nghi phạm sụp đổ, vẻ mặt buồn bã, cầu xin: " sai , lẽ nên đến đạo quán để trộm đồ. sai ."
Sau khi đối phương thừa nhận, sắc mặt đạo sĩ càng trở nên khó coi hơn, vô cùng thiếu kiên nhẫn : “Nếu thú nhận hết chuyện, cũng gì để .”
Anh hung hăng mắt nghi phạm, mặt giấu vẻ chán ghét: "Thằng nhóc, thu dọn sạch sẽ, chờ tống ngục
DTV
Nghi phạm: "..."
Hắn sắp đến nơi , bây giờ những theo đạo đều như cả ? Mấy còn đáng sợ hơn cả chú cảnh sát nữa! Không xuất gia sẽ coi nhẹ việc ?
Lâm Uyển Ương việc từ từ đàm phán, nếu liên quan đến chuyện nội bộ đạo quán của khác, cô vẫn nên tham gia náo nhiệt thì hơn.