Chiếc xe thám hiểm cũng vấn đề gì, khu vực núi đương nhiên gì để cả.
Lâm Uyển Ương tốn cả buổi tối để dạo siêu thị, mua nhiều đồ.
Có thức ăn cũng vật dụng.
Miêu trại mà cô lớn lên, bây giờ liên lạc với thế giới bên ngoài lắm, những món quà đem về đó là thực dụng nhất.
Còn qua tháng giêng, đến chúc Tết trễ.
Đã mười năm trôi qua vẫn luôn là Lâm Uyển Ương chăm sóc sư phụ, chăm sóc cô.
Sáu giờ sáng ngày tiếp theo, mấy ăn sáng xong chuẩn xuất phát.
Bọn họ ở chân núi rước Hà Giai Giai đang đợi ở đó.
Đi sớm một chút đoán chừng khi đến đó là hai giờ chiều.
Hà Giai Giai liên lạc với ba của ba con trai, cô tìm một cao nhân bản địa, thể giúp đỡ tìm .
Bản sẽ dẫn đến hôm nay.
Bây giờ điều tra rơi cục diện bế tắc, phụ ở bên đó cũng vô cùng kích động, hi vọng thật sự thể chuyển biến .
Thời gian mất tích càng dài thì xác suất tìm càng nhỏ.
Nếu như thật sự gặp nạn tuỳ tiện đào cái lỗ chôn ơ núi, chỉ e rằng… tìm nữa cũng là .
Camera ở cổ trấn cũng nhiều, manh mối hữu ích, chỉ quả thật ba đến đây.
Có thể cổ trấn là nơi đến cuối cùng, thì tung tích.
Ba là du lịch tự do, xe còn đậu ở khách sạn, phòng còn trả,
Ngày việc khi qua tết là thời kỳ thấp điểm của du lịch, giao thông cả quãng đường chạy đến đều vô cùng thông thoáng.
Hai giờ rưỡi buổi chiều, mấy bọn họ và cha của con trai mất tích gặp mặt .
Phía cảnh sát theo như miêu tả của đường, vẽ chân dung mô phỏng con gái chuyện với ba con trai ngày đó.
Trên bức ảnh chân dung mô phỏng là một cô gái mày thanh mặt tú, ăn mặc cũng bình thường bất cứ điều đặc biệt.
Phía bên cảnh sát hỏi ở trấn, ai quen .
Phương hướng suy đoán bây giờ là mất tích của ba con trai liên quan đến cô gái trẻ tuổi , dù cô là tiếp xúc cuối cùng với bọn họ.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-242.html.]
Nghi ngờ là nơi khác, dù cũng ai quen mặt.
Lâm Uyển Uơng cho rằng như vật, đổi cách nghĩ cô nghĩ là Miêu trại ở bên trong núi, bởi vì ít khi vì ở trân ấn tượng với cô.
cô cũng vạch trần, những Miêu trại ở bên trong núi đó thật qua nhiều, hơn nữa phức tạp, thực thành hệ thống.
Mấy ở quán ven sống, uống , thương lương bước tiếp theo nên như thế nào.
“Lâm Uyển Ương! Con về cũng với , con còn là khác .” Một phụ nữ mặc áo gió màu đỏ, dẫn theo một cô bé mười tuổi .
Mọi theo tiếng qua, là ai.
Diêu Mộ hỏi: “Dì dì là?”
“Ồ, là của Lâm Uyển Ương! Đây là em gái của con bé, chào .” Người phụ nữ nhiệt tình .
Mọi : “...”
Nói thật lòng thì giống lắm…
Tướng mạo của cặp con với Lâm Uyển Ương còn giống quan đường hơn qua đường, thật sự sức thuyết phục gì.
Diêu Mộ: “Dì , dì đang nghiêm túc giỡn ?”
"Mẹ đùa, thật sự là của con." Người đàn bà nghi ngờ lộ biểu tình vui.
Lâm Uyển Ương lên: "Dì Vương, dì tới đây."
Giọng của cô nhạt nhẽo, từ những lời thể khẳng định hai họ , nhưng tuyệt đối quan hệ con.
Vương Tuệ một cái: "Uyển Ương, con học đại học biến thành thành phố, , trở về đây để chơi ?"
Mới bà con gái kể , mở cửa một chiếc xe vài triệu, giống Làm Uyển Ương, nên mới vội vã chạy tới đây.
Khi con giàu , thường sẽ tìm ...
Lâm Uyển Ưởng: "Cũng ."
Cô cảm thấy khó chịu, chỉ là thấy bất ngờ khi xuất hiện.
Lâm Uyển Ương ấn tượng gì sâu sắc với nuôi cả, hoặc cũng thể là do trí nhớ.
Trí nhớ năm tuổi quá mơ hồ.
Sau khi bọn họ cho một đứa trẻ, cả hai bên cũng ít liên lạc , cho dù là phương diện cảm tình là vật chất.
Những năm đầu, ngày lễ tết còn thăm , về Phục Thành bảo cô cần nữa.