Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-09-02 07:44:19
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Ương hẹn với sáu giờ sáng mai gặp, nên về chuẩn .

Dư Huyên nghĩ một chút : “A Ương, bọn họ ở cùng với hả?”

Lâm Uyển Ương gật đầu: “Bọn họ ngủ ở phòng của sư phụ, cũng khá .”

Dư Huyên gật đầu: “Vậy thì , muộn chút đến tìm uống rượu.”

Anh tiễn tới đầu hẻm, thấy bóng lưng của dần biến mất, mới về.

Lâm Uyển Ương ở căn phòng gỗ tầng hai, phía là nhà bếp, phòng khách, nhà vệ sinh. Tầng hai là phòng ngủ của cô và sư phụ cô.

Căn nhà gỗ cao 30cm so với mặt đất, trời mưa cũng sẽ ẩm ướt, thể tránh rắn, công trùng, chuột và kiến, trong núi nhiều loài động vật nhỏ như .

Lâm Uyển Ương nửa năm, nhà cũng ít bụi, ba dọn dẹp hết hai tiếng.

Diêu Mộ : “Không ngờ rằng, cô còn một căn biệt thự núi, thật .”

Anh trời sinh lạc quan, tích cực, chuyện gì cũng đều thích theo hướng .

Tạ Văn Dĩnh : “ cũng cảm thấy khá .”

Chỉ một sự kì lạ duy nhất là... gu thẩm mĩ của sư phụ của Lâm Uyển Ương đặc biệt, ngủ chiếc giường lớn chạm khắc hoa văn… màn ngủ nhẹ nhàng từ từ buông xuống.

Hôm nay với Diêu Mộ thật sự ngủ chiếc giường ?

Phòng ngủ của Lâm Uyển Ương vẫn chút bình thường, đơn giản và gọn gàng.

Diêu Mộ nghĩ một lát hỏi: “ , lúc các đến lớp đến lớp bằng cách nào?”

Lâm Uyển Ương: “Phía bên núi một trường tiểu học Hy Vọng, đến đó mất một tiếng đồng hồ, nhưng tổng cộng chỉ hai giáo viên, ba lớp học. Lớp 1,2,3 đều học cùng với , lên lớp 4, 5 học thì đến thị trấn học, cách đây vài năm chính phủ sửa đường dây điện, nhà nhà đều điện.”

Lâm Uyển Ương thản nhiên, mỗi sẽ những cách sống khác , thể cách nào hơn cách nào .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-246.html.]

Hầu hết dân ở làng Miêu đều cuộc sống thoải mái, mặc dù giàu về vật chất nhưng nhiều sống tới già với một tâm thái trẻ.

Nơi xa nhất mà những lớn tuổi từng tới cũng chính là thị trấn Cổ, những trẻ tiếp nhận nền giáo dục thể tiếng phổ thông, nhưng bọn họ chỉ tiếng Miêu.

Tiếng Miêu và tiếng Hán khác , hiểu thì thể đoán nghĩa gì, đây là một ngôn ngữ phổ biến, cả nước lẽ chỉ vài nghìn .

DTV

Người ở làng Miêu đều ngủ sớm, 8,9 giờ tối tắt đèn nghỉ ngơi .

Dư Huyên mà ban ngày sẽ tới tìm bọn họ uống rượu, đến chín rưỡi cũng thấy đến, Lâm Uyển Ương thể đối phương việc gì nên lỡ hẹn, ba bọn họ thể ngủ .

Ban đêm trong núi thể thấy nhiều âm thanh khác , tiếng cú mèo kêu khiến Diêu Mộ sởn gai ốc.

Tiếng chút giống tiếng mèo kêu nhưng chói tai hơn, vô thức sát bên cạnh, gần sẽ yên tâm hơn chút.

Nhiệt độ trong núi thấp, nhưng chăn dày lắm, nhưng sư phụ của Lâm Uyển Ương, lớn tuổi như ông sức khỏe như .

Sáng hôm , Lâm Uyển Ương dậy nấu ba bát mì.

Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh hai xúc động mà ăn, nhưng chỉ một suy nghĩ, Hạo của chúng thật sự nhớ cô!

Bọn họ đem đầy đủ đồ theo, men theo con đường phủ đầy rêu ở hai bên, thì thấy Dư Huyên đang ở đó.

Diêu Mộ : “Không hôm qua tới tìm chúng uống rượu ? Vậy mà tới.”

lúc việc nên lỡ hẹn.” Dư Huyên Lâm Uyển Ương: “Chúng thôi.”

“Ừm.” Lâm Uyển Ương gật đầu.

Người ở làng Miêu can thiệp chuyện nội bộ của , nếu như Dư Huyên nhúng tay , tộc trưởng cũng ý kiến, nhưng của đồng ý.

Nếu như Lâm Uyển Ương xảy chuyện, bà cũng quản, nhưng nếu như là liên quan, hà tất gì rước họa .

Dư Huyên khăng khăng , nhưng là vì Lâm Uyển Ương, hơn nữa cảm thấy như là sai, thể quản.

Bốn vượt qua núi rừng, cuối cùng cũng đến nơi lúc mười giờ.

Làng Miêu tương đối lớn, nhưng ngược lối canh, nên bọn họ trót lọt mà .

Loading...