Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-09-02 07:44:33
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy phụ như , cấu tay kêu đứa bé đến đây.

Cô bé trông tự hào, cứ như quen với những cảnh tượng .

Lâm Uyển Ương hỏi: “Bé gái , tại lúc nãy thể che đôi mắt mà vẫn báo ?”

Cô bé một cách đắc ý: “Bởi vì đồ che mắt của thầy đưa cho một khe hở nên mới đó!”

“Vậy thì chỉ sờ và ngửi là chữ gì ?” Một phụ ở bên cạnh hỏi.

Cô bé dùng hai lỗ mũi để : “Bởi vì chuẩn , học thuộc thứ tự thôi.”

“Sao con thể dùng mặt để hút cái muỗng lên?” Mọi phụ đều cảm thấy kinh ngạc, hỏi.

Cô bé trợn mắt: “Có ngốc quá , sớm dán sẵn kéo , chỉ là lừa thôi.”

Nhất thời, tất cả phụ đều ngỡ ngàng, họ vốn tẩy não thành công , ngờ sự thật là như thế.

Lâm Uyển Ương hỏi: “Vậy tại lừa ?”

Bé gái haha: “Bởi vì lớp là do mợ cháu mở, mợ là chuyên để lừa những kẻ ngốc mà nhiều tiền .”

DTV

Mọi : “…”

Kẻ ngốc nhiều tiền.

Lâm Uyển Ương ho một tiếng, : “Ông coi các phụ như khỉ để đùa, thật quá đáng lắm ! Chỗ nào giống kẻ ngốc? trông bình thường, hề ngốc tí nào! Ở đây kẻ ngốc nào cả!”

Mặt của giáo viên phụ trách đăng ký xanh cả lên.

Mười mấy phụ bao quanh họ, đều lấy điện thoại báo cảnh sát và gọi cho đến.

Hai từ kẻ ngốc trong miệng của Lâm Uyển Ương thành công gây xích mích, nên cảm thấy ở đây cũng ý nghĩa gì.

Để cho họ tự giải quyết, bản về , đúng là vô nghĩa mà.

Có nghiên cứu gì đó thì đều là chuyện riêng tư, nhưng mở lớp dạy , còn dùng các thủ đoạn lừa đảo để gạt thì thật đúng.

Hy vọng những phụ cũng sẽ rút kinh nghiệm.

Hơn nữa, tại sân tưởng của nhà đạo tiếng lòng của , bởi vì nhiều đạo sĩ thật sự chỉ lo tu hành, mấy quản lý những chuyện , cho nên ai cũng thừa nước đục thả câu.

Một bộ phận đạo sĩ giả thì điên khùng, lợi dùng phận của đạo sĩ để bắt cóc trẻ em và lừa tiền.

Phần lớn đều phân biệt là đạo sĩ giả và là đạo sĩ thật, nên cứ gộp chung mà .

Con đường thẳng đến đạo quán gần đây đang tăng ca việc, mời thêm công nhân đến, buổi sáng lúc sáu giờ rưỡi, buổi tối đến chín giờ mới tan .

Bây giờ ở đây thành hình , dự đoán cỡ tháng là sẽ thành.

Hồi Tết Lâm Uyển Ương gửi tin nhắn cho Phục Thành, giờ sắp trôi qua hai tháng , bên đó cuối cùng cũng phản hồi.

Khiến cho cô như thức điên, đợi đến năm hãy trả lời.

[Muốn mạng chó của ngươi: Đệ tử yêu dấu, dạo vui ?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-260.html.]

[Sờ đầu chó : Người còn đang sống , trả lời tin nhắn sớm quá thôi.”

[Muốn mạng chó của ngươi: Không như , sư phụ cũng là bận rộn, kiếm con là chuyện nhờ con giúp.]

[Sờ đầu chó : Con rảnh, offline đây.]

[Muốn mạng chó của ngươi: Đừng mà đừng mà! Thù lao một triệu tệ!”

Ngón tay của Lâm Uyển Ương dừng .

[Sờ đầu chó : Thôi, chuyện gì thì cứ .]

Phục Thành an tâm , còn chịu chuyện với bản .

Chuyện nếu đánh chữ gửi tin nhắn thì sẽ lâu, nên ông gửi đoạn ghi âm qua cho cô.

“Đệ tử , là sư phụ của con đấy, chuyện gì là sẽ nhớ ngay đến con đầu tiên, chuyện là đơn giản, gần như là thôi tiền, con mà.”

Lâm Uyển Ương: “Vậy , con đến đó xem thử, rốt cuộc khi nào mới đến chỗ con ?”

“Đệ tử ngoan, bất kể ở nơi , trái tim vẫn luôn liên kết với con mà! Cái con nhất định tin.”

“Im miệng.”

Lâm Uyển Ương trợn mắt lên, con tin mới là chuyện lạ đó.

Ông lão chừng là đang ung dung tự tại ở nơi nào đó, đó con ở xa chỉ huy cho cô việc, gì bất ngờ cả.

Phục Thành thấy cô đồng ý, thêm vài câu liền offline.

Ông trả iPad cho chủ tiệm, biển cả vô cùng, chỉ là sa mạc sự tráng lệ của sa mạc.

Nhìn biển trời màu vàng mắt, Phục Thành uống một ngụm rượu, con cái bên cạnh, đúng thật là vui quá mà.

Lâm Uyển Ương đặt điện thoại xuống, đúng lúc Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ từ bên ngoài bước .

Diêu Mộ : “Lâm Uyển Ương, lúc nãy chuyện điện thoại với đàn ông nào đó, chẳng lẽ cô yêu qua mạng xã hội ? Cô đúng thật là hợp ý với những ông lão lạc hậu đấy.”

Tạ Văn Dĩnh: “…”

Lâm Uyển Ương mỉm, nhẹ nhàng hỏi: “Yêu gì đấy?”

Diêu Mộ: “À… , cô đang lướt thông tin mạng thôi, trông ngày càng xinh !”

Tạ Văn Dĩnh: “…”

Đùa như vui quá đúng ? Mỗi ngày đều thăm dò ở biển trong của sự c.h.ế.t chóc.

Lâm Uyển Ương cũng tính toán với , mở miệng chính sự với họ: “ , tuần việc, một trận pháp sự, nhưng mà quá ít , cho nên mượn từ bên ngoài.”

Tạ Văn Dĩnh hỏi: “Pháp sự gì ?”

Lâm Uyển Ương: “Pháp sự cầu mưa, nhưng mà là cầu cho đừng mưa nữa.”

Khách là tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của một hãng xa xỉ tầm quốc tế, Phục Thành thể quen như .

Mùa Xuân là mùa mưa nhiều, họp báo sản phẩm mới của hãng đó sẽ diễn ngày thứ năm .

Loading...