Cô thâm trầm , thích , thế mà bắt , đau lòng quá, lúc đầu còn để sống lâu một chút, mỹ vị nên ăn một miếng là hết, từ từ nhấm nháp.
bây giờ vẫn là thôi .
Người phụ nữ định vươn tay bắt , nhưng khi cô dùng sức, ly rượu uống bụng lập tức phát huy tác dụng.
Cô như đóng băng, mềm nhũn như mất hết sức lực.
Hai cứ giữ nguyên một cái tư thế vi diệu như thế, mắt to trừng mắt nhỏ... mặt đối mặt như hai kẻ ngốc.
Không ai thể gì ai.
Diêu Mộ hai đang tới, lập tức kích động, hung hăng đối diện: "Cứu viện của mà tới thì cô nhất định chết."
Người phụ nữ : "..."
Lâm Uyển Ương qua cách cách mấy mét, lập tức lấy bùa trừ tà ném tới.
Đỗ Sênh giống như cái gì đó đánh trúng, lưng đập vách tường phía , trong mắt cô tràn ngập sự cam lòng, chậm rãi nhắm mắt .
Trên tấm bùa m.á.u của Lâm Uyển Ương, đương nhiên cô chịu nổi.
Cả Đỗ Sênh vì mất sức lực mà thuận theo vách tường trượt xuống, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Uyển Ương đánh con yêu nhập đối phương ngoài, yêu so với quỷ hồn khác biệt, nó là ký sinh.
Nếu như đánh , chỉ thể trở chỗ cũ.
Đây là một con yêu kính, sống ở trong gương, đó mê hoặc soi tấm gương bên ngoài, trao đổi vị trí với nó.
Nếu như ý chí kiên định, hoặc là cảm xúc chán chường bi quan, dễ dàng mê hoặc mà tiếp nhận đề nghị của đối phương.
Lần may mắn là thời gian dài, nếu như kéo dài quá lâu, yêu kính yêu sẽ triệt để thế con , mà linh hồn của thể đó sẽ nhốt ở trong gương.
Có thể sẽ hồn phi phách tán, cũng thể sẽ sinh oán khí càng ngày càng nặng, mấy chục năm trở thành yêu kính tiếp theo.
Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh đỡ đất lên, Lâm Uyển Ương lấy một lá bùa dán lên trán đối phương, đó trong miệng niệm một đoạn thanh tâm chú.
Đỗ Sênh chậm rãi tỉnh , mắt cô chung quanh: "Đây là... nơi nào?"
Lâm Uyển Ương: "Có thể khôi phục thần trí thì chuyện gì lớn, thôi, về ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-274.html.]
Ngừng một chút, cô : "Lấy tấm gương trong túi cô đưa cho ."
Đỗ Sênh sửng sốt một chút, đó khẽ gật đầu, từ trong túi lấy tấm gương .
Cô cũng mơ hồ một chút, ngược thì cũng thấy vấn đề gì, chỉ là thấy tinh thần chút suy nhược.
Đó là một tấm gương bằng gỗ, tay nghề đến tệ, bên còn khảm đá đủ loại màu sắc, ánh đèn đường mấy phần quỷ dị.
Cũng 12 giờ, vì bỏ lỡ giờ nên Lâm Uyển Ương quyết định tốc chiến tốc thắng.
Cô quăng tấm gương trong cái túi đang mang, chuẩn lúc trở về sẽ giải quyết.
Hai đàn ông đỡ lấy một phụ nữ trán dán bùa, tốp năm tốp ba đường đều đầu .
Một màn thật sự là... quỷ dị lên lời.
Đỗ Hải Yến thấy con gái đỡ trở về, chỉ cần liếc mắt một cái lập tức hiểu rõ.
Đây thật sự là con gái của bà, cuối cùng cũng trở về!
DTV
Bà nhẹ nhàng vén tấm bùa mặt đối phương, giọng chút run rẩy hỏi: "Sênh Sênh, con cảm thấy thế nào?"
Lâm Uyển Ương đưa tay gỡ tấm bùa xuống, đó gấp thành một hình tam giác thì bỏ trong túi Đỗ Sênh.
Vừa cô thấy tương đối thuận tiện nên mới dán tấm bùa lên trán đối phương, cái cũng ý nghĩa đặc thù gì, nghĩ tới dọc theo đường trở về đều cẩn thận đối đãi với tấm bùa , sợ rơi.
Đỗ Sênh lắc đầu, thật trong thời gian thể mất kiểm soát, cô vẫn cảm nhận những chuyện xảy xung quanh .
Trong mơ hồ, dường như cô cũng nhớ kỹ những lời với "nó"
Cô nhốt ở trong gương, nhưng cũng ... sợ thứ .
Lâm Uyển Ương: "Nói , từ lúc nào cô bắt đầu dính cái gương, giữa các giao dịch gì."
Ánh mắt Đỗ Sênh tối , khẽ : "Đó là lúc nửa tháng ..."
Ngày hôm đó cô và bạn bè cùng dạo phố, cô học vũ đạo, còn bạn của cô học mỹ thuật, theo hướng kiến trúc, cho nên cảm thấy hứng thú đối với một kiến trúc cổ xưa.
Ở phía nam thành phố một dãy nhà cổ, ngày đó cô cùng Lý Thi Cầm phác hoạ, đường hai gặp một bà lão đang chợ về.
Đỗ Sênh thấy tay bà lão xách bao lớn bao nhỏ, chủ động giúp đỡ bà xách đồ.
Hai đưa bà lão về đến cửa nhà.