Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-09-02 23:13:32
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phạm vi công việc xử lý của vụ án cũng là lớn, vài cục cảnh sát hợp tác cùng tăng ca việc, còn đối chiếu ADN xương chân và của những mất tích, như thế mới thể xác nhận phận .

Sau khi Lâm Uyển Ương tỉnh dậy, của bên cảnh sát nhận thông tin liền đến thẩm vấn cô, cô nghi vấn phạm tội gì cả, giải thích rằng là do đối phương uy h.i.ế.p bản đến đó, đó cũng loại bỏ nghi ngờ.

DTV

Trên con d.a.o cũng dấu vân tay của cô.

Lâm Uyển Ương chỉ cần khi xuất viện đến đồn cảnh sát sát bổ sung một phần ghi nhận lời khai giấy là .

Lâm Uyển Ương mười mấy tiếng đồng hồ , thật thì bản cô cảm thấy vẫn bình thường.

Lúc đó, Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh tầng hầm xem thử, thấy cô năm ở đất, dọa đến mức trắng bệch cả mặt.

Dưới đất xung quanh đều là máu, phân biệt lượng m.á.u đó là của Lâm Uyển Ương, hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Đưa cô gái và Lâm Uyển Ương bệnh viện.

Diêu Mộ cô và hỏi: “Bây giờ cô ăn món gì? mua cho cô.”

Lâm Uyển Ương trả lời .

Tạ Văn Dĩnh : “Cho dù ăn, nhưng vì sức khỏe thì vẫn ăn một ít mới .”

Lâm Uyển Ương ngẩng đầu lên: “Vậy thì ăn lẩu mala, tôm hùm đất, chè trôi nước í đường với chân giò heo kho và sữa đầy thạch nữa!”

Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ: “...”

Này lẽ nào là Bảo Tâm nhập ?

Diêu Mộ ho một tiếng : “Cô bây giờ còn đang ở trong giai đoạn hồi phục, cần ăn uống thanh đạm một chút.”

Lâm Uyển Ương: “Ồ, lấy cho một ly nước là .”

Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ: “...”

Lúc , điện thoại của Lâm Uyển Ương reo lên, cô màn hình.

Là sư phụ của cô gọi đến!

Nhìn xem giỏi đến mức nào, con cũng thành một bệnh nhân , mạng cũng sắp chỉ còn một nửa, cuối cùng cũng chịu gọi đến.

Tốc độ nhanh thật chứ, thật khiến cho cảm động, đợi đến khi cô mất hãy gọi điện đến.

Lâm Uyển Ương vốn chuẩn bắt máy, nhưng tay của cô đột nhiên dừng .

Cô nhét điện thoại trong tay của Tạ Văn Dĩnh: “Đừng máy, đợi thứ hai gọi đến hãy bắt máy.”

Lâm Uyển Ương dậy, xem xung quanh, đó tìm một chai thuốc đỏ ở bên cạnh.

Cô thoa một ít lên tay, thoa lên khoé mắt và khóe miệng của , đó xuống giường.

“Anh với ông thương nặng, sắp c.h.ế.t .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-312.html.]

Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh: “...”

Lúc ăn lẩu , sắp c.h.ế.t chứ…

Tạ Văn Dĩnh theo lời dặn của đối phương, khi thứ hai gọi điện đến, mới máy.

“Đệ tử , con đang ở ? Ta mới sạc đầy pin điện thoại, đến ! Cho dù là muộn một tí.”

Trận mưa c.h.ế.t tiệt , đến đường cao tốc cũng đóng, đường đến đây, ông đổi những phương tiện giao thông khác , đến thành phố Ninh, mới sạc điện thoại .

Tạ Văn Dĩnh với một giọng trầm: “Là con, sư công.”

Phục Thành sững sờ: “Tiểu Tạ? Sao là con , Lâm Uyển Ương ? Con mau bảo điện thoại cho Lâm Uyển Ương .”

Tạ Văn Dĩnh: ‘Bây giờ cô đang trong bệnh viện, tiện điện thoại.”

Phục Thành: “Sao ? Sao đến bệnh viện ? Có ?”

Tạ Văn Dĩnh: “... Thật thì cho lắm.”

Anh theo lời dặn của Lâm Uyển Ương, chụp một tấm hình gửi qua cho ông .

Tấm hình trông khá là đáng sợ, ánh đèn tối mờ, khuôn mặt bầm tím, nhắm con mắt .

Phục Thành hoảng hốt: “... Khuôn mặt ? Sao nông nỗi như thế chứ? Vốn cho lắm, lẽ khuôn mặt sẽ hủy, cưới chồng , cả đời chỉ thể một đạo sĩ xuất giá thôi , thật là đáng thương, sẽ đến đó ngay lập tức! Gửi địa chỉ bệnh viện cho .”

Lâm Uyển Ương mở mắt: “?”

Diêu Mộ: “…”

Đạo trưởng nhỏ đúng là dối mà hề chớp mắt.

Còn nữa, đây chính là hai sư đồ diễn sâu ?

Thấy Tạ Văn Dĩnh cúp máy, cô mới từ giường vực dậy.

túi thuốc đang truyền dịch: “Cái thứ là đường nho ? Mau kêu y tá đến lúc kim , cả, bây giờ xuất viện! Nhanh lên nhanh lên!”

Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh: “…”

Lúc nãy cô còn đang nhắm mắt giường bệnh, bản sắp c.h.ế.t ? Đây là cảnh tượng c.h.ế.t sống ?

Tạ Văn Dĩnh: “Ừm, đường nho.”

Lâm Uyển Ương: “Vậy thì , còn đó cái gì, mà! Nếu nhanh lên, sư phụ của sẽ đến, chúng đợi cho ông mất hứng mới .”

Quần áo của Lâm Uyển Ương , y tá cho cô bộ đồ của bệnh.

Sau đó, Diêu Mộ gọi điện bảo nhân viên của tiệm giặt ủi đến đây, lấy quần áo , khi giặt xong gọi cho đối phương đến lấy.

Phục vụ đến như , giá tiền để giặt bộ đồ, đủ để mua một bộ quần áo mới.

Khi mà Lâm Uyển Ương đồ, tìm thấy hoá đơn của tiệm giặt ủi, ơn sự chăm sóc của Tạ Văn Dĩnh, cảm thán bởi vật gia của và cô trong cùng một thế giới.

Nếu như khác vội xuất viện, sợ sẽ nghĩ là sợ khám bệnh bệnh chữa trị, nhưng Lâm Uyển Ương về ngũ thuật huyền học.

Loading...