Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:39:54
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bảo Tâm chút ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Vậy bọn họ nhất định là nhầm lẫn , hẳn là nên trộm Tiểu Thiên mới đúng.”

Lần Tiểu Thiên suýt chút nữa trộm , trộm thì lợi ích gì chứ? Có ăn bao nhiêu .

Lâm Uyển Ương cũng lười giải thích với đứa nhỏ, Bảo Tâm thực sự là một đứa bé ngốc nghếch bẩm sinh. Đoán chừng nếu những cô gái đó đến mặt trực tiếp rằng trộm mang , Bảo Tâm sẽ nghiêm túc thuyết phục bọn họ rằng bắt cóc trẻ em là vi phạm pháp luật và vô đạo đức, khuyên các cô nên nhanh chóng từ bỏ ý định , nếu tổ sư gia sẽ vui . Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy chút vui vẻ. Hôm mà nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh, tình cờ ba bọn họ công tác bên ngoài nên gì cả. Cô gái đến dâng hương hôm nay vốn dĩ hướng đến vị đạo sĩ nhỏ tuổi, đó cô mới phát hiện thực sự trai ở đây, hơn nữa còn tới tận hai !

DTV

Là một đạo sĩ và một cư sĩ! Đây thực sự là một bất ngờ ngoài ý .

Phục Thành khi nhận tình hình bất liền nhanh chóng chạy về phòng. Điều ông hồi tưởng thời gian khi mới gia nhập sư môn, lúc đó tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ Bảo Tâm bây giờ, đó là nỗi sợ những nữ khách hành hương chi phối. Đã nhiều năm trôi qua, sư phụ và các em đồng môn đều qua đời, chỉ chừa mỗi ông, còn năm điệt tôn giày vò đủ cách. Ông bản còn trải qua bao nhiêu thời gian nữa mới thể gặp những em đồng môn ngày .

Những hành hương vô thức cho rằng Tạ Văn Dĩnh chính là vị đạo trưởng mà nhiếp ảnh gia đoạt giải nhắc đến. Đẹp trai thì đúng là trai thật, nhưng như vầy thì tội quá, đối phương thế nhưng là một xuất gia mà bản vẫn cho tim đập loạn nhịp...

Lâm Uyển Ương mặc dù mặc áo đạo sĩ nhưng với một quần áo màu đen nhuốm đầy sương gió, một cái là thể phân biệt là khách hành hương mà là của đạo quán.

Diêu Mộ đặc biệt dặn dò chưởng môn của , nhiều khách hành hương, dặn cô chú ý đừng biểu diễn màn cắt giấy cho mấy đứa nhỏ xem nữa, nếu như phát hiện, lời đồn về những chuyện ma quái lan truyền bên ngoài sẽ chút nào. Lâm Uyển Ương nghĩ ngợi một lúc , , sẽ kể chuyện cho bọn nhỏ . Nói cũng thật kỳ quái, Lâm Uyển Ương trẻ con yêu thích, trong đạo quán vẫn luôn khó hiểu về điều .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-349.html.]

Diêu Mộ gật đầu, tiếp tục nhắc nhở cô đừng kể những câu chuyện đại loại như là năm đó đạt giải nhất như thế nào, những chuyện như kể thì hơn.

Lâm Uyển Ương ho khan một tiếng: “Yên tâm , sẽ tìm những mẫu chuyện mạng, như chứ gì!” Cô đầu nghĩ ngợi, chẳng qua chỉ là mấy câu chuyện thôi mà, thể khó học rộng tài cao như chứ? Thật là nực !

Sau bốn giờ chiều, trong đạo quán mới dần dần tản .

Tạ Văn Dĩnh giảng đạo cho cả một ngày trời, cảm thấy những gì bản hôm nay còn nhiều hơn những gì trong một tháng qua gộp . Đã , những cô gái trẻ cứ càng càng phấn khích là như thế nào.... Trong suốt quá trình, tuy rằng luôn giữ thần sắc lạnh nhạt, nhưng cũng hề tỏ thái độ gì mặt những khác, Diêu Mộ cảm thấy điều thật hiếm . Tiểu đạo trưởng vẫn là một đạo đức nghề nghiệp, cho nên , gương mặt chỉ để cho một xem mà thôi.

Phục Thành thấy gần hết mới từ phía lắc lư . Ông cầm tay một chiếc giỏ đan bằng trúc và vẫy tay với Bảo Tâm.

“Đi thôi, chúng lên núi hái một ít mộc nhĩ và nấm dại các thứ nào!”

Sau cơn mưa lớn vài ngày , chắc chúng cũng mọc thêm ít .

Đỉnh núi vẫn khai hoang, đường xá khó nên càng đừng đến việc sẽ dân làng hái lượm. Những lâm sản lưng núi đa đều dân làng khai thác hết . Mộc nhĩ dại ở chợ bán chạy, giá thành cao, một cân ba mươi tệ nhanh chóng bán hết sạch.

Phục Thành cách riêng của , ông để Tiểu Thiên tìm vì khứu giác của lợn rừng vốn nhạy bén. Sau khi tìm thấy, để cho hai giấy cắt mang về bỏ trong giỏ, ông chỉ cần lên tiếng chỉ huy là .

Loading...