Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 377

Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:30:49
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diêu Mộ suy nghĩ một lúc, nhận rằng việc nhịn tiểu thực sự đau đớn, nên chút lòng .

Anh : "Được, sẽ với ."

Lâm Uyển Ương đang xe nghỉ ngơi, thấy hai rời , liền mở mắt hỏi: “Các ?”

Diêu Mộ: “Anh tiểu, một thì sợ, cùng .”

Lâm Uyển Ương: "Sao xa ? Đi ngay bên đường ."

Diêu Mộ: “Hả?”

Thật quá phóng khoáng…

Lâm Uyển Ương khoanh tay : “Có gì mà , lưng , để ý .”

Người đàn ông xong lời hổ, khó xử Diêu Mộ.

Diêu Mộ nhún vai: "Đồng tính nữ ngại, ngại cái gì? sẽ che giúp ."

Dừng một chút, an ủi đàn ông : “Hơn nữa, thật sự thấy ngươi lợi là , cô chịu thiệt, đừng lo lắng.”

Diêu Mộ nghĩ cũng hết cách, ai dám phản đối chưởng môn nhân, hơn nữa đối phương còn một ủng hộ trung thành.

Anh nghĩ qua ai .

Ánh mắt hai chạm , Tạ Văn Dĩnh nở nụ lạnh lùng.

Diêu Mộ: "..."

Thái độ kiểu gì ! Nếu giúp , đám ác linh ám cắn ! Chắc còn cần tiêm phòng bệnh dại.

Thấy sự việc đến nước , đàn ông thêm gì nữa, bất đắc dĩ gật đầu.

Diêu Mộ đằng giúp che chắn.

Tiếng cởi thắt lưng truyền đến bên tai, nhưng một lúc lâu tiếng nước, Diêu Mộ trong đầu nghĩ thầm, nơi quá nhiều , lẽ hổ.

Giờ là lúc nào ? Còn chú ý đến cái .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-377.html.]

Diêu Mộ ngẩng đầu, liền thấy Lâm Uyển Ương đang mặt , giây tiếp theo, bả vai của tóm lấy.

Sau đó đối phương giống như việc ném một con gà con, còn kịp phản ứng thì quăng sang bên trái.

Trong lúc quăng bay, Diêu Mộ về phía Tạ Văn Dĩnh, thở phào nhẹ nhõm, theo phản xạ đưa tay , ngờ giây tiếp theo đối phương tránh sang một bên.

Diêu Mộ chạm tay áo của đối phương, giây tiếp theo đồng tử của giãn , chính và mặt đất tiếp xúc.

Đau quá!

Anh lập tức che m.ô.n.g , liền thấy xả nước Lâm Uyển Ương đá ngã xuống đất.

Cách xa, một con d.a.o găm ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.

Diêu Mộ vốn dĩ tức giận, bây giờ chỉ sợ hãi, con d.a.o chuẩn cho ai.

Tạ Văn Dĩnh : "Anh ngốc ? Anh nhận những sợ c.h.ế.t ? Anh lấy lá gan mà đòi rừng diễn trò. Anh chán sống chán sống ?"

Lâm Uyển Ương duỗi : "Không tiểu thì chỉ thể nhét ống thông tiểu thôi nhỉ? Không đau ?"

Tạ Văn Dĩnh suy nghĩ mấy giây, nghiêm túc trả lời: "Chắc là sẽ đau."

Lâm Uyển Ương: "A, cắt hơn, bớt việc."

Hai thảo luận nghiêm túc về cách xử lý việc đàn ông tiểu .

Những khác cảm thấy rợn cả tóc gáy. Cắt...cắt? Những lời là nghiêm túc ? Thật là quá tàn nhẫn!!!

Bọn họ cúi đầu thật thấp, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, giống một đàn chim cút hơn.

Người đàn ông mặt đất lùi hai bước. Vẻ mặt phức tạp, mặt tức giận vượt qua sợ hãi, điên cuồng hét lên: "Việc tao và Ngũ Thông đại nhân mượn nợ âm thì liên quan đéo gì bọn mày! Giả bộ bụng! Lần tiền, bọn cho vay nặng lãi nhất định sẽ c.h.ặ.t t.a.y tao! Là bọn mày! Đều là của bọn mày!"

Trong lòng phẫn nộ. Mấy giả bộ cao thượng, chuyện đau lưng, hỏng việc của .

DTV

Lần thật sự hết cách. Anh còn đường lui.

Nếu tai hoạ bằng lòng trả tiền. Muốn lấy mạng sống cha vợ của thì cứ lấy, chỉ sống.

Anh đòi nợ, cũng phát tài.

, chỉ cần tai hoạ phù hộ, nhất định sẽ khác. Vận đánh bạc của sẽ thuận lợi, kiếm cả vốn và lãi!

Những cho sống, còn lối thoát. Không bằng khi c.h.ế.t kéo thêm cái đệm lưng, cũng tính là thiệt thòi. Có cùng xuống đường hoàng tuyền!

Loading...