Ba gật đầu: “Rất hiền lành.”
Lâm Uyển Ương: ‘Nếu như nhận mới về thì đừng lan truyền bậy bạ nữa, nếu xung quanh hỏi đến thì thật chưởng môn Lâm là dịu dàng.”
Ba rưng rưng nước mắt mà gật đầu.
Tạ Văn Dĩnh: “Nếu như các ngươi còn dám dùng tà đạo để lừa tiền, sẽ tha cho ngươi dễ dàng như nhé.”
Diêu Mộ đưa ngón tay chỉ mắt của , chỉ những ở trong hồ nước: “Để ý đến các ngươi nhé.”
Ba : ‘...”
Lâm Uyển Ương vươn vai: “Gọi điện thoại cho Khổng Đỉnh, ở đây ba phạm sai, mau cho qua đây.”
Diêu Mộ: “Được.”
Lý Thiên Dự lạnh đến mức ôm , khi lời dạy dỗ, thể đừng để cho ông ngâm trong nước ?
“ thể lên ?” Ông cắn răng mà hỏi.
“Không .” Lâm Uyển Ương nhẫn tâm từ chối đối phương, nghĩ : “Nếu như cảm thấy nhàm chán thì biểu diễn cho bơi lội nghệ thuật ?”
Tạ Văn Dĩnh: “Còn đơ cái gì, vận động là sẽ còn lạnh nữa.”
DTV
Phục Thành xem biểu diễn một phút, thở dài : ‘Thôi , vẫn ngâm trong nước đừng cử động nữa, quá .”
Ba : “...”
Khi ban ngành đặc biệt đến, bất ngờ thêm một nữa.
Sao mà hình phạt gì cũng sử dụng hết .
“Ba còn ?” Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nhân viên công tác mới hỏi.
Lý Thiên Dự: “Sao mà gì chứ, chúng cảm thấy vô cùng ! Chưởng môn Lâm đúng là dịu dàng hiền lành, và còn thích chuyện nữa!”
Cuối cùng cũng đến , bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Vài họ: “…”
Xem vẻ hoảng sợ quá mức, thôi kệ, cứ đưa về hãy tính tiếp.
Sau khi họ , Tạ Văn Dĩnh bộ sự việc với .
Không là ảo giác của , khi bản rõ , tại mặt của tổng vẻ như đang thất vọng ?
Lâm Uyển Ương thở dài: “Con của đúng là quá nhàm chán mà.”
Tạ Văn Dĩnh: “…”
Chuyện thì liên quan gì đến ?
Phục Thành: “Chúng xuống núi thì hãy ăn cơm, xông hãy về.”
Diêu Mộ tám thành mà : “Được đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-426.html.]
Sư công vô cùng yêu xông .
Chuyện đến bước thì thể nào với đối phương rằng cố tình đến đây để xem mất mặt .
Tạ Văn Dĩnh ở xử lý nốt công chuyện, vẫn còn đang đơ , xảy chuyện gì thế?
Sao mà đến đây một cơn gió .
Tạ Văn Dĩnh gọi điện thoại, bảo hai chị em đang tạm thời trốn khỏi đây trở về.
Cậu với đối phương: “Sau cần sợ sẽ gây sự nữa.”
Lưu Thư Dao cứ cảm ơn , nghĩ đến cảnh tượng hồi sáng của cũng cảm thấy ngại ngùng, nhưng nếu như thì cô cũng cần giá nữa.
Khi cô mới gặp đạo trưởng , cảm thấy đối phương cô cùng trai.
Lúc đó nguy cơ vẫn giải quyết, nên suy nghĩ gì khác cả, bây giờ đương nhiên là khác .
Không thể thừa nhận cảm giác kiêng khem vốn của xuất giá sức hút vô cùng.
Lưu Thư Dao và : “Chuyện nhờ đạo trưởng, thật là lợi hại quá , trả ơn cho mới , là chúng cùng ăn một bữa.”
“Không cần.”
Hai chị em một chút núi trông núi nọ, đàn ông trai hấp dẫn .
Huống chi là trai tài giỏi.
Hai cứ ám chỉ .
Lưu Thư Nhan nghĩ trong lòng là bản quen , đối phương cũng là vì nên mới qua đây giúp đỡ.
Người chị cho rằng như thế, suy cho cùng thì từng qua em gái nhắc đến tên của .
Nếu gì đó với thì sớm quen , và bản cũng chuẩn ly hôn .
Tạ Văn Dĩnh giỏi với việc phụ nữ, chau mày, đẩy đang khoác lấy tay .
“Bậy bạ.” Cậu hét lên, tức giận mà rời .
Chưởng môn Lâm đường gặp may, sáng sớm chạy hóng chuyện, hóng chuyện của bản .
Chuyện nghiêm cấm bàn tán ở trong đạo quán.
Chưởng môn Lâm là sĩ diện, nếu mất mặt thì sẽ giả vờ như chuyện gì xảy .
Hôm nay một đàn ông đến đạo quán, bản là một tài xế taxi, đến tìm một cô gái ở trong đạo quán.
Tháng , khi cô gái đó xuống xe ở cổng đạo quán, cho ông một tấm bùa bình an.
Trong đạo quán chỉ hai cô gái, thì rõ ràng .
Diêu Mộ dẫn ông đến đạo quán, với : “Có đến tìm.”
Lâm Uyển Ương đang chơi trò chơi điện tử, cô đặt điện thoại xuống, hỏi: “Gặp chuyện gì ?”
Có vẻ hề cảm thấy bất ngờ với .
Phan Khang gật đầu liên tục, ông nghĩ đến chuyện của hôm qua, sắc mặt trở nên khó , căng thẳng mà hỏi: “Cô còn nhớ ? Lần cô lấy bùa bình an để cho phí xe.”