Cô và đàn ông đó là bạn học đại học, khi nghiệp thì hai kết hôn với .
Cha của Hồ Y Nhiên là giáo sư đại học, là gia đình khá giả, đàn ông đó là bản địa.
Nhà mới của họ khi kết hôn là do cha của cô tiền để mua.
Sau khi kết hôn tình cảm của hai vô cùng, năm thứ ba họ sinh một đứa con trai, sự nghiệp của đàn ông đó tiến triển , công ty cử công tác, đàn ông đó cũng trả góp mua một căn nhà ở nơi giá nhà đất quá cao đó.
Từ lúc chuyện trở nên khác .
Mẹ chồng vốn vô cùng dễ chịu, trở nên kém chọn. Trước đây hẹn rằng sẽ để con học ở thành phố trình độ giáo dục hơn, nhưng giờ đồng ý, chê học phí một tháng năm ngàn tệ của lớp mẫu giáo song ngữ quá cao, là một gánh nặng đối với con trai.
Suy cho cùng thì học trường mẫu giáo công lập ở thành phố hạng ba, một học kỳ cũng cần đến hai ngàn tệ, nếu như thể tiết kiệm thì tại tốn kém như thế.
Hồ Y Nhiên đương nhiên là đồng ý, nhưng chồng cứ kiên quyết như , còn rằng chồng cũng là do bà nuôi dưỡng nên , nếu như giỏi thì tiểu thư trong thành phố như cô thích chứ?
Còn bắt bẻ rằng công việc của cô lấy quá bận rộn, bảo mẫu thì trách nhiệm, cứ cãi vã với thế tận nửa năm hơn, đứa con cũng bà dẫn về.
Hồ Y Nhiên mệt mỏi, chỉ thể cuối tuần mới thăm con, khi xa thì mâu thuẫn cũng dần lớn hơn.
Cô phát hiện sữa bột mua cho con trai, bao bì ghi rõ là một muỗng bột sẽ pha với 50ml nước, nhưng bà nào cũng sẽ cho gấp đôi lượng nước, đó đem lượng sữa bột nhập khẩu dư đó bán.
Sau khi cô phát hiện chuyện , bà còn mạnh miệng rằng là do những gian thương đó quá, mua nhiều dùng nhiều, uống sữa như vẫn mà.
Cuối cùng thì Hồ Y Nhiên mới phát hiện là cuộc sống vốn dĩ cho hạnh phúc đó hề như thế.
Một tháng khi xảy xung đột, hôm đó cô gọi điện báo là sẽ về, đó phát hiện chồng ôm lấy đứa con ba tuổi : “Mẹ của con là , cô chỉ sinh con thôi, bà nội và cha mới là của con, cho nên cứ mặc kệ cô .”
Một đứa trẻ ba tuổi hiểu gì, chỉ gật đầu mà thôi.
Lúc Hồ Y Nhiên nổi điên, một nào những lời như thế cả.
Lúc đó cô dẫn đứa con về, chỉ là sẽ ly hôn và lấy đứa con.
Trẻ con tuổi học, nếu như cha ly hôn, kinh tế của hai bên đều định, thường thì quyền nuôi dưỡng con sẽ là của .
Bà lão tưởng rằng sẽ gây khó dễ với cô , khi đối phương rằng sẽ ly hôn, bà hoảng, phụ nữ đó thể để cho con trai mìn thái hôn chứ? Sao mà cô cướp cháu của chứ?
Tuyệt đối để cho chuyện xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-430.html.]
Bà lão đến nhà xin , bà nhiều điều, còn quỳ xuống xin cô .
Hôm đó Hồ Y Nhiên cảm thấy đáng thương, nên cũng lay động, chỉ là đợi khi qua đó gặp cha của đứa bé chuyện hãy tính tiếp.
Khoảng thời gian đó tinh thần của cô , uống thuốc mới đường.
Hồ Y Nhiên thể nào ngờ đến bà lão đó sẽ để thuốc của bà hộp thuốc của cô lấy.
Trong hộp thuốc đó là viên vitamin mà thường ngày cô uống.
DTV
Thuốc của bà lão là thuốc đặc hiệu, chỉ bệnh nhân mới thể sử dụng , hôm đó cô xuất hiện phản ứng cao nguyên, cho nên mới gây vụ tai nạn giao thông .
Và cái hộp thuốc tùy đó, cũng chỉ hai viên thuốc thôi, dư viên nào cả, đến cảnh sát cũng phát hiện .
Bảo hiểm tai nạn đó của cô , hiệu lực một tuần khi xảy tai nạn giao thông.
Khoản tiền bồi thường quá lớn, cho nên mới giảm bớt nguy cơ, giống với phong cách việc của chồng.
Sau khi xong, Phan Khang cô một cách kinh ngạc: “Thằng chồng quá khốn nạn , hèn chi cô mất vẫn chịu đầu thai, nhưng đến kiếm để chi?”
Tiểu A và Tiểu Ô từ từ bay khỏi túi áo của Lâm Uyển Ương.
Hai con giấy giữa trung.
Tiểu A: “Ông ? Vợ của ông cũng mua bảo hiểm cho ông, trị giá hai triệu tệ.”
Tiểu Ô: “Thứ năm hàng tuần bà đều dẫn những đàn ông khác về nhà chuyện hổ với .”
Phan Khang trợn to con mắt, là do hai con giấy là do nội dung trong lời của họ.
Diêu Mộ thở dài, một thì mặc váy xanh, một thì đội nón xanh, ngờ duyên với đến thế.
Yêu đương bằng tu đạo, kết hôn bằng tu đạo.
Anh sẽ kết hôn với phụ nữ, đối mặt với vấn đề , vẫn là độc vui tính hơn nhiều.
Phan Khang dường như sét đánh ngang tai: “Này là chuyện thật ?”
Hai con giấy mà Lâm Uyển Ương nuôi, thể dự đoán đơn giản về những chuyện xung quanh, đương nhiên là sẽ dối.
Cô vỗ vai ông : “Chia buồn cùng ông, đừng manh động.”
Phan Khang chồm hổm ở đất, một đàn ông mà cứ như đứa con nít .