Lâm Uyển Ương chuẩn nghỉ ngơi, cô dậy ngoài vài bước, thấy tiếng động liền chạy ngoài, lúc mới phát hiện mới bình tĩnh chuyện đang ở hành lang.
Vừa vặn đè Tiểu Thiên nhưng thương.
Phục Thành cảm thấy thống khổ, vội vàng tiến tới đỡ dậy, thở dài: “Sao con cho yên tâm ?”
Triệu Ngọc Đinh ôm lấy Lâm Uyển Ương bên : "Không sư phụ của con bất cẩn, mà là sư phụ của con sơ suất."
Lâm Uyển Ương chậm rãi tới, : “Con chú ý bước , cho nên mới vấp.”
Dừng một chút, cô thêm: "Sư phụ, nếu rời , con nhất định sẽ tìm . Mọi chuyện sẽ luôn như thế . Nếu rời , con sẽ nghĩ cách giúp ngài giải trừ bùa chú. Nếu như , con cũng sẽ sống ."
Cô sẽ tìm cách!
Phục Thành thở dài: “Ta thật sự rời .”
Sau khi Lâm Uyển Ương trở về phòng, Phục Thành xóa thông báo mất tích diễn đàn, đó đăng để che đậy, giải thích rằng bài đăng đó chỉ là một trò đùa và ai mất tích.
hiển nhiên tin lời , đường tìm nhiều , nhưng cũng ít thấy nhân vật truyền thuyết.
Riêng các đạo hữu trong diễn đàn mở vài bài về việc cùng Tĩnh Hòa Quan.
Phục Thành tức giận: "Bọn họ ? Toàn bộ thấy! Cũng là thu tiền bán vé cửa.”
Diêu Mộ: “Thu tiền cũng cho !”
Phục Thành suy nghĩ một chút: "Vậy xem tình huống, chúng là đồng môn, thể hợp tình hợp , cho nhiều tiền vẫn thể mà."
DTV
Mọi : "..."
Hai thầy trò đều là cùng một dòng truyền thừa, ai ảnh hưởng đến ai.
Sáu giờ sáng Lâm Uyển Ương mới ngủ, mãi đến sáu giờ tối mới tỉnh, đúng mười hai tiếng. Dựa theo quy luật lúc , nếu bất ngờ gì xảy thì cô sẽ nghỉ bốn ngày.
bây giờ cũng lúc ngủ, cô sợ ngủ quên cho nên sớm cài sẵn đồng hồ báo thức.
Lâm Uyển Ương từ phòng ngủ , thời gian khách hành hương đều rời , nhưng ở đạo quán vẫn nhiều như cũ.
Có quen , cũng những gương mặt lạ, bọn họ đều đến để diện kiến Phục Thành!
Vân Đạo Trưởng của Diệu Huyền Quan thấy Lâm Uyển Ương tới, lập tức cảm thán : "Thái sư công, ngài lừa gạt thật sự vất vả quá."
Lâm Uyển Ương: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-467.html.]
Từ "Lâm tiểu hữu" biến thành "Thái sư công", cô cần bình tĩnh một chút.
Lâm Uyển Ương mỉm với nọ, đó tiếp tục về phía .
Phục Thành thích kiểu ồn ào như , sợ nhất là tới lôi kéo quen, ông bảo năm đồ tôn của đuổi đám tiểu bối .
Nếu như mỗi ngày đều nhiều tới đây thăm hỏi như , thì ông cần sống nữa ? Có thể cho ông một chút xíu gian riêng tư ?
Phục Thành dặn mỗi tuần chỉ tiếp khách thứ hai và thứ ba, mỗi ngày tiếp quá năm , mỗi quá hai mươi phút.
Thời gian còn ông gặp ai cả, để bọn họ tự sắp xếp, ông nhận đồ , thể chuyện về đạo pháp, trò chuyện về gia đạo càng .
Chiếu cố già một chút.
Người tới thì coi như xong, còn đang đường thì cứ về, tiên đặt lịch , chuyện do Ngô Tùng Ẩn điều phối và sắp xếp.
Dựa theo trình tự mà sắp xếp, để tất cả đều cơ hội gặp mặt và tặng lễ thăm hỏi!
Mọi đều bình đẳng, sẽ đối xử khác .
Phục Thành suy nghĩ một chút bổ sung thêm: “Đừng tặng những thứ vô dụng như quả cầu âm nhạc thủy tinh, biểu ngữ các loại gì đó, nếu sẽ quăng ngoài! Tặng chút đặc sản thì , thích uống sữa, hoặc là đồ ngọt gì đó cũng .”
Ngô Tùng Ẩn: "…"
Vương Luật Trung: "..."
Bọn họ cảm thấy quả cầu thủy tinh với biểu ngữ ! Thái sư công ngài quá lạc hậu , sư công cô thích mà!
Lâm Uyển Ương thư phòng, vặn cuộc chuyện của mấy , cô cũng còn lời nào để .
Cho nên cũng , trốn gì, cái gì tới cũng tới, bây giờ bối phận của cô tăng lên nhiều như .
Năm vị chưởng môn thấy , vội vàng chào hỏi: "Chào sư công."
Lâm Uyển Ương dọc đường gọi tới, cô cũng tương đối bình tĩnh, gật đầu với , đó đang , lúc mới : “ Hiện tại tạm thời con sẽ đưa cổ song sinh cho , vẫn còn lợi hại như , hổ là sư phụ con, mà cách bức cổ khỏi , còn chứa trong bình cho con nữa chứ."
Phục Thành sờ mũi, vì chột nên giọng điệu cũng phần nịnh nọt: " Đây chính là thứ con mất vài chục năm mới nuôi mà, cẩn thận bảo vệ chứ! Không thể tùy tiện hư !"
Khát vọng sống thể là vô cùng to lớn.
Lâm Uyển Ương như điều suy nghĩ : "Như thế ?"
Phục Thành: "...Đương nhiên!"
Lâm Uyển Ương: "Vậy sư phụ , cho con thêm chút thời gian nghiên cứu xem để thăng cấp cổ song sinh, đó cho ."