Diêu Mộ thở phì phò, chân vẫn ngừng bước, đầu hỏi, mấy thể đừng đuổi theo nữa ? Mau sư phụ của mấy , cảm thấy ông đang gặp nguy hiểm.
Mấy thể giúp đỡ!
Bảy đó nghĩ đến nãy, đó là Lâm Uyển Ương đấy!
Vẫn là đuổi theo độ khó ít hơn, cũng an hơn, bọn chúng ngốc, vì thế đuổi bắt càng sức hơn!
Diêu Mộ giận điên , mở miệng mắng to: “Mấy ức h.i.ế.p thì tính là cái gì? Có bản lĩnh thì đối đầu với cô !”
Người bám theo sát nút nhất mở miệng gào lên: “Nhãi ranh đừng phách lối, chờ tao bắt mày thì mày c.h.ế.t với tao!”
DTV
Diêu Mộ: “...”
Bó tay , rốt cuộc thôi ?
Bọn họ chạy quanh mấy vòng , càng chạy càng sâu trong thôn.
Diêu Mộ thật sự sức để chạy nữa, tìm một chỗ để trốn, nơi thật mộc mạc, cơ bản đều là nhà trệt, niên đại chút xa xưa.
Diêu Mộ trốn một căn nhà, nép tường định thở.
Sớm kích thích mấy đó , nghị lực thế gì chẳng , cứ nằng nặc thần côn bịp bợm khác gì, thật sự thể hiểu nổi.
Phổi của lúc gần như nổ tung .
Người trong thôn vốn dĩ ít, thời điểm nhiệt độ bên ngoài thấp nên càng khả năng đường.
Diêu Mộ chậm rãi thò đầu , mấy kẻ đó thấy tăm tự lúc nào.
Trong lòng chút nghi hoặc, chẳng lẽ đối phương tìm thấy nên về hết ?
Diêu Mộ chậm chạp nhận tình hình lúc đúng lắm, xung quanh chút thanh âm nào ?
Anh ngừng thở, cẩn thận lắng , đó tiếng trống và tiếng kèn xô-na.
Loại âm điệu cổ quái đó lúc rõ lúc , nhưng thể giai điệu vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, giống như nhạc mừng chỉ trong đám cưới .
Diêu Mộ chợt nghĩ, lẽ nào hôm nay kết hôn? muộn như còn tấu nhạc, chuyện kỳ quái ?
Anh thẳng dậy, bấy giờ mới phát hiện những ngôi nhà vốn còn sáng đèn lúc nãy tối mù, tuyết trắng ánh trăng lộ một sắc xanh quỷ dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-477.html.]
Tiếng nhạc càng ngày càng gần, giống như đang di chuyển về phía .
Diêu Mộ thể thấy tiếng tim đập của chính , ép buộc chính tỉnh táo , đó thò đầu từ căn nhà.
Có một đội ngũ đang đường, bọn họ đều ăn mặc quần áo xanh đỏ lòe loẹt, thoạt quỷ dị.
Diêu Mộ lập tức che miệng , nhưng muộn , khi chạm mắt với phụ nữ tuốt ở đằng , những đó đột nhiên dừng .
Rõ ràng cách xa, nhưng Diêu Mộ vẫn thấy rõ nụ quỷ dị mặt đối phương.
Trong lòng Diêu Mộ ngừng vang lên từng hồi chuông cảnh báo, đội ngũ đó đổi phương hướng, bọn họ đang về phía !
Người phụ nữ trang điểm cầu kì dừng , mỉm : “Tân cô gia, ngài ở chỗ ? Mau theo chúng nào, bỏ lỡ giờ lành .”
Diêu Mộ ai là tân cô gia của mấy ! Đồ thì thể ăn bậy nhưng thì thể bậy ! còn bạn gái nữa là!
dường như thể kiểm soát cơ thể của chính nữa, mở miệng ‘’, đó giữa đội ngũ.
Sau đó còn phát hiện bảy đuổi theo lúc nãy cũng ở nơi , hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn như quần áo !
Người phụ nữ trang điểm cầu kì nở nụ hài lòng, cô ả bắt đầu hát lên.
Tiếng ca u oán bén nhọn.
“Tuyết trắng vì gả, nữ quỷ tìm tình lang, thanh niên tuấn lãng, mau đến cưới quỷ tân nương.”
Da đầu của Diêu Mộ như nổ tung, nhưng nhịn theo đội ngũ, nhiếp hồn nên mới tự điều khiển . Không những , hoặc là quỷ ... đưa đến chỗ nào.
Lâm Uyển Ương ở ?
Trong lúc Diêu Mộ đang ngừng nghĩ cách, bỗng một cánh tay kéo khỏi đội ngũ.
Đó là ông cụ xin đồ ăn lúc nãy!
Ông cụ hỏi: “Đây là đường mà , ? Nếu theo bọn họ thì sẽ thể trở nữa!”
Diêu Mộ ngây ngẩn cả , lùi một bước, đó đột nhiên tỉnh ngộ.
Tiếng tấu nhạc ngừng , phụ nữ trang điểm cầu kì đầu : “Ông đừng phá đám!”
Ông cụ ôm chặt lấy cánh tay của đối phương, sang với Diêu Mộ: “Chạy mau, đừng đầu !”
Diêu Mộ như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lập tức co cẳng bỏ chạy.