Lâm Uyển Ương cảm giác ai đó đang bàn, ban đầu cứ ngỡ là nhân viên phục vụ, ngẩng đầu lên mới là .
Là một phụ nữ lạ mặt, tuổi chừng bốn mươi mấy.
Người phụ nữ Lâm Uyển Ương đánh giá, mở miệng hỏi: “Xin hỏi cô họ Bạch ?”
DTV
Lâm Uyển Ương: “... Không , cô nhận nhầm , họ Lâm.”
Người phụ nữ sửng sốt hỏi: “Vậy cô quen nào họ Bạch ?”
Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chút trả lời: “Hình như quen ai họ Bạch cả.”
Họ Bạch vốn gặp, cô ấn tượng gì cả.
Người phụ nữ ngạc nhiên: “Cô thử nghĩ kĩ xem, nên, bằng giống như ...”
Lâm Uyển Ương cảm thấy lời của ý nghĩa gì khác, nhưng mắt hiểu.
“Dì ơi, thật ngại quá, thật sự quen, cần thiết lừa dì.”
Con ngươi của phụ nữ chợt phóng đại, bấy giờ tiếp tục xoắn xuýt vấn đề lúc nãy nữa, bởi vì trọng điểm đổi: “Cái gì? Cô gọi là dì á? già như ?”
Lâm Uyển Ương: “Cũng là già, thoạt cỡ bốn mươi hai, gọi dì hẳn là sai chứ, cũng thể gọi là chị đúng ?”
Người phụ nữ: “... Vậy là cô nhầm .”
Có lẽ phụ nữ bảo dưỡng thỏa đáng sốc nên cũng hỏi thêm gì nữa, ném một câu rời .
Quả thực cô bốn mươi ba tuổi , nhưng những xung quanh vẫn đoán cô tới ba mươi. Dẫu cô cũng tự tin với gương mặt của , bình thường bỏ nhiều sức và sức của để giữ gìn.
Tống Chương Dẫn chờ mới mỉm lắc đầu: “Cô như sẽ vui .”
Lâm Uyển Ương: “ đúng sự thật mà, đôi mắt và ánh mắt của dì cũng bốn mươi hai tuổi .”
Tống Chương Dẫn: “Có lẽ cô thể thông qua mặt ngoài thấu bản chất, , chúng khác nữa, chuyên tâm ăn cơm .”
Lâm Uyển Ương nghĩ đến lời của phụ nữ , nhà họ Đổng từng trông cô giống Thanh Dã, ý tứ trong câu của phụ nữ là cô giống với một khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-497.html.]
Có lẽ dì nhầm , tiếc là ảnh chụp của Thanh Dã, bằng cô thể so sánh một chút.
Người đó mất lâu , khi mất bộ vết tích xử lý, đừng là ảnh chụp, ngay cả đôi ba nét bút cũng , chỉ còn mỗi cái tên đó.
Tống Chương Dẫn lên lịch hẹn với gặp mặt .
Anh là một doanh nhân thành công nên mặt mũi.
Lâm Uyển Ương cũng coi là nổi tiếng, cô đến chỗ nào cũng một đồ tử đồ tôn tìm đến viếng thăm và lễ mắt.
Cô sợ hãi tình huống đó, một nhóm đạo sĩ trung niên để râu tóc dài đột nhiên bổ nhào xuống đất quỳ lạy khi còn cách cô mấy mét. Nếu còn gặp trường hợp đó thêm mấy nữa chắc cô sẽ ám ảnh tâm lý mất.
Những đó đều thể trêu nên cô chỉ thể tránh thôi, hành trình đến chỗ nào cũng đều bảo mật.
Lần Lâm Uyển Ương đến nhà họ Trình, là một gia tộc khá tiếng ở địa phương , trong nhà ăn nhỏ.
Người gặp chuyện là ông cụ của nhà họ Trình, Trình Ngữ Đường, là đầu gia tộc.
Nửa tháng nay, ông cụ luôn cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là khi bàn việc, cả lập tức thấy thoải mái.
Ông cụ đến bệnh viện kiểm tra, cả Tây y lẫn Trung y đều thử qua nhưng đều đưa tới hiệu quả rõ rệt.
Người kinh doanh đều khá là mê tín, nhưng ở thời đại năng lực thật sự thì ít mà kẻ lừa đảo lấy tiếng thì nhiều.
Trình Ngữ Đường khổ thể tả, vì thế cho giăng lưới rộng, tìm một thể giúp , ông cụ thể đáp ứng một yêu cầu của đối phương.
Người đến nhóm đến nhóm khác, nhưng vẫn ai giải quyết chuyện .
Năm nay Trình Ngữ Đường bảy mươi tuổi, nhưng sức khỏe của ông cụ vẫn luôn khỏe mạnh, bác sĩ tư nhân còn nếu ông cụ mắc bệnh nặng thì sống thêm mười lăm năm nữa cũng thành vấn đề.
Mười lăm năm, ông cụ thể đưa việc kinh doanh của gia tộc lên một tầm cao mới, và sắp xếp thỏa tất cả chuyện.
Gia nghiệp mà ông và cha của ông cụ vất vả gầy dựng nên thể hủy như , trong con cháu trong nhà một ai thể khiến ông cụ hài lòng, vẫn cần luyện thêm nữa.
Người c.h.ế.t đèn tắt, là đều sẽ sợ chết, hơn nữa bây giờ ông cụ vẫn thể c.h.ế.t , sống thêm một thời gian nữa.
Lần đến ngoài Lâm Uyển Ương còn sáu nữa, đều là tu sĩ tiếng tăm, hoặc là tiến cử.
Lâm Uyển Ương còn thấy quen, cô khá là bình tĩnh, còn đối phương thì kích động.
Diệp Tử Ưu thấy Lâm Uyển Ương thì hai mắt lập tức sáng lên, đó chạy đến bên cạnh cô, hì hì : “Lâm chưởng môn cũng đến, thì quá ! Chỉ cần cô ở đây thì chuyện gì thể giải quyết . yên tâm !”