Lâm Uyển Ương vẫn cảm thấy thỏa đáng, nếu như Bảo Tâm ở đạo quán, Phục Thành nhất định sẽ chuyện.
Cô đắn đo suy nghĩ xem việc nên giải quyết như thế nào, ngờ rằng khi rời , Phục Thành chủ động tìm cô.
Kỳ thật Phúc Thành chuyện từ lâu, khi Lâm Uyển Ương từ Hồng Kông trở về thì ông bắt đầu hoài nghi, ông phức tạp hóa sự việc, nhưng cũng kẻ ngốc.
Nếu đồ để ông , ông vốn dĩ cũng giả vờ như gì cả, nhưng khi suy nghĩ , vẫn nên thẳng sẽ hơn.
Lâm Uyển Ương từ bỏ, thì để hãy để cô cố gắng hết sức một , tất cả những gì thể, sẽ hơn là hối hận.
Suy bụng bụng , nếu đổi bản là đồ , ông cũng sẽ bỏ cuộc.
DTV
Cho dù hy vọng mỏng manh, kết cục thể là xôi hỏng bỏng .
Ông bản trở thành vật cản, nhưng tính một đằng một nẻo, cuối cùng chuyện cũng đến mức .
Hai thầy trò cùng uống một bình rượu.
Lâm Uyển Ương tửu lượng , đó đều là nhờ uống rượu cùng với sư phụ mà thành.
Mùa đông núi luôn lạnh lẽo, Phục Thành liền , con uống một ngụm , chừng sẽ ấm áp ít.
Nói là , ông liền lấy một chiếc cốc, rót một nửa đưa cho tử của .
Lâm Uyển Ương mơ mơ hồ hồ một ngụm uống cạn, cuối cùng cũng cảm thấy lạnh nữa, nhưng cô choáng váng, ngã vật xuống đất.
Tất nhiên bây giờ thì khác , những uống một ly say, mà còn uống bao nhiêu cũng việc gì!
Hai uống rượu, những khác cũng đến góp vui, uống đến cuối cùng chỉ còn Lâm Uyển Ương và Phục Thành.
Bảo Tâm sức lực mạnh mẽ, đem những khác kéo trở về phòng. Mặc dù là tháng tư nhưng ban đêm trời vẫn sẽ lạnh, may mắn là Bảo Tâm sức lực lớn, chứ chưởng môn Lâm và Phục Thành tuyệt đối sẽ quản đến những tên nhóc đang mặt đất .
Huyền Thành mặc dù uống rượu nhưng suy cho cùng cũng tuổi cao sức yếu, lòng nhưng đành bất lực.
Mọi trong đạo quán đều uống ít, sang ngày hôm ai dậy bữa sáng nên Lâm Uyển Ương chủ động bếp.
Cô nhiều kiên nhẫn nên liền nấu một nồi cháo lớn, miễn độc c.h.ế.t khác là .
Diêu Mộ vò vò đầu bước , cháo trong nồi : “Cô nấu cũng qua loa quá , ít nhất cũng bỏ thêm một nắm đậu xanh hoặc hạt kê gì đó chứ.”
Lâm Uyển Ương: “ chỉ thích cháo trắng thôi, ý kiến gì ?” Diêu Mộ dám phát biểu ý kiến nữa, lặng lẽ lấy từ trong tủ lạnh một bình dưa chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-520.html.]
Ăn uống và thu dọn xong đồ đạc, Lâm Uyển Ương liền cùng Tạ Văn Dĩnh và Bảo Tâm ngoài.
Ba họ đến cửa gặp khác .
“Mấy ?” Mạc Tiên lên tiếng hỏi.
Hôm nay cô thời gian cùng Vân Uyên lên núi ngắm hoa đào, mặc dù bây giờ là tháng tư nhưng nhiệt độ trong núi thấp, một hoa đào còn đang nở muộn, vẫn kịp tàn.
Cũng chỉ hai tuần thôi, nếu thì đợi đến năm mới thể ngắm hoa đào.
Hai lái xe mà tự leo núi suốt quãng đường.
Lâm Uyển Ương: “Chúng việc cần xử lý.”
Diêu Mộc dựa cửa : “Chắc mấy , chưởng môn Lâm của chúng nhân dịp trời trong nắng nên dẫn theo hai nữa tìm hòa thượng gây phiền phức.”
Vân Uyên, Mạc Tiên: “...”
Bọn họ vẻ mặt kinh ngạc, chuyện gì xảy , là đạo sĩ tìm hòa thượng đánh ?
Vân Uyên: “Chỉ ba thì ít quá, bằng tính cả ?”
Tiểu Uyển Ương , chẳng lẽ chỉnh đốn mấy con quỷ lời còn đủ thỏa mãn cô ?
Tạ Văn Anh trừng mắt Diêu Mộc, đó nhanh chóng giải thích là bản đang đùa.
đích đến của ba quả thực là miếu hòa thượng.
Mấy lên tiếng chào hỏi xong, Mạc Tiên và Vân Uyên tiến trong đạo quán còn Lâm Uyển Ương thì dẫn hai còn xuống núi. Một cánh hoa bay bay đáp xuống chân cô, Lâm Uyển Ương liền dừng .
Lúc mới bắt đầu, tiến đây chỉ ba bọn họ.
Dường như quanh quẩn một hồi, về điểm xuất phát.
Trong thời gian hai năm, dường như trở về khởi điểm ban đầu, chỉ là lượng trong đạo quán cứ dần dần tăng thêm.
Sau khi Lâm Uyển Ương ngoài, cô đầu tấm biển "Tịnh Hòa Quan", ba chữ đó tô thêm một tầng màu sắc dịp lễ hội mùa xuân nên nổi bật.
-----------------
Tống Chương Dẫn cũng cùng, ba họ xuống núi thấy sẵn xe .
Nhìn thấy tới, Tống Chương Dẫn liền đặt máy tính bảng trong tay xuống, “Mọi đến , lên xe .”