Trong lòng nghĩ nếu như đối phương thừa nhận, thì sẽ với đó đây là hai bên tình cảm.
Lâm Uyển Ương lên: “Khá . “
Tống Chương Dẫn ngơ : “Sau đó thì ?”
“Sau đó…còn gì nữa?”
Lâm Uyển Ương đưa tay sờ sờ trán đối phương, nhỏ tiếng lầm bầm: “Không sốt, lẽ nào là thức ăn sạch sẽ ăn lộn đồ ?”
Tống Chương Dẫn suy nghĩ một lát, quyết chuyện , sẽ luôn ở cùng với đối phương.
“Vì cô thường xuyên đưa thức ăn cho , còn mời đến đạo quán khách?”
Lâm Uyển Ương: “Tặng đồ là do Diêu Mộ kiến nghị, bạn với vì dỗ ngọt , nhưng mà da mặt mỏng nên nhờ .”
Tống Chương Dẫn: “....:
Đây bởi vì cô ngại ngùng vì kiếm cớ ? Đàn ông tặng quà cho đàn ông, chuyện mà thể?
Lâm Uyển Ương: “ cũng gọi đến khách, Mạc Ngưỡng, Vân Uyên cũng thường kêu đến, nhưng mà A Dẫn cách khá gần nên tần suất thể cao một chút.
Tống Chương Dẫn: “Chỉ là như ?”
“Còn thể như thế nào?” Lâm Uyển Ương từ ghế sô pha dậy, vỗ vỗ vai đối phương: “Hôm nay ?”
Tống Chương Dẫn: “....Ha ha, gì.”
Cảm giác thốn vô cùng.
Lâm Uyển Ương: “Được , với nữa gì mai tiếp, bây giờ là ba giờ sáng , vẫn là nên ngủ sớm chút.”
Lâm Uyển Ương đưa một ánh mắt “ hiểu mà” cho đối phương, trong phòng ngủ.
Tống Chương Dẫn thấy bóng lưng của đối phương biến mất cánh cửa, buồn bực .
Cô thích bản ? Chỉ là tin tức bản nhận là sai lầm.
Anh cho rằng bản đặc biệt thật gì nếu so với khác mà , chỉ là tự đa tình một phen.
Lâm Uyển Ương để chuyện trong lòng, về tới phòng liền rửa mặt ngủ.
Chưởng môn Lâm là một thích thể diện vì chuyện mất mặt cô sẽ lựa chọn quên .
Là một ngày ánh nắng chan hòa, Lâm Uyển Ương giống như xảy chuyện gì, vẫn chào hỏi như khi.
“Chào buổi sáng A Dẫn.”
Tống Chương Dẫn thấy thái độ của đối phương, trong lòng càng thêm buồn phiền hơn.
Lâm Uyển Ương: “Ăn cái gì, chúng ăn bữa sáng , đó đến tìm bạn mà .”
Tống Chương Dẫn: “Được, nhưng mà vẫn vấn đề nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-534.html.]
Lâm Uyển Ương nghi hoặc hỏi đối phương: “Còn vấn đề gì?”
Tống Dẫn Chương dùng thái độ việc công việc công : “Hôm nay là một bữa yến tiệc chính thức, là một vị khách mời, cô là bạn nữ của thể mặc bộ đồ xuất hiện.
Lâm Uyển Ương đưa tay : “ cảm thấy như .”
“Đó là cô cảm thấy.”
Lâm Uyển Ương: “...”
Được thôi, cô cảm thấy A Dẫn chút bực bội , nhưng đối phương sẽ cố ý như để khó bản .
“Vậy như thế nào?”
“ kêu trợ lý Từ chuẩn lễ phục, lẽ sắp đưa đến .”
Lâm Uyển Ương: “Vậy , thì .”
Tống Chương Dẫn chút bất ngờ, cho rằng đối phương sẽ lọ mọ từ chối thế nhưng ngờ đồng ý ngay lập tức.
Anh như thế nào tức giận hơn, tức đối phương mà là tức bản , điều mới càng khiến bản nóng giận hơn.
Ăn bữa sáng xong, mấy bọn họ đều về phòng hết, đợi một lúc quả nhiên đưa lễ phục đến.
Lâm Uyển Ương mở hộp bao bì , lấy cái đầm từ bên trong , bên còn một đôi giày cao gót.
mà chỉ cao ba phân, còn là đế trụ, phía mặt giày còn điểm nhấn thêm vài viên thủy tinh sáng lấp lánh.
DTV
Trợ lý Từ quan tâm với thường ngày mang giày cao gót.
Lâm Uyển Ương cẩn thận ôm đầm lên, trở về phòng để , mang giày cao gót mấy bước thử, Lâm Uyển Ương : “May mà n.g.ự.c của lớn nếu chật như chẳng lộ hết .”
Tạ Văn Dĩnh: “...”
Lộ hết cái quỷ gì chứ? Rốt cuộc sư ông nuôi con lớn như thế nào ? Con gái??
Người giấy nhỏ vây quanh Lâm Uyển Ương xoay một vòng, Tiểu Minh dừng vai cô : “Hôm nay A Ương xinh quá!”
Lâm Uyển Ương: “Cảm ơn khen.”
Cô cảm thấy như kỳ lạ nếu như bắt buộc mặc thành như cũng thể chấp nhận, hơn nữa Tống Chương Dẫn bụng giúp đỡ nếu bản từ chối nhiều ngược cũng lắm.
Đương nhiên, cô cũng chút chột nên lời.
Tống Chương Dẫn thu ánh : “Chúng thôi.”
Lâm Uyển Ương với ở trong phòng: “Hai ở đây đợi, chúng xử lý công việc xong sẽ về ngay.”
Bảo Tâm gật đầu thể thành bài tập.
Trong lúc hai di chuyển, Tống Chương Dẫn đơn giản về tình hình.
Chủ nhân của bữa tiệc tên là Lý Nhuế, hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của bà .
Lý Nhuế là một nữ đại gia, cuộc đời tràn đầy sự kỳ lạ, bà hai gả hào môn, khi ly hôn với chồng đầu tiên chia một tiền lớn phí nuôi dưỡng, ba năm khi tiêu hoang phí hết sạch gặp chồng thứ hai giàu hơn.