Cảm ơn Tổ sư gia phù hộ. Sau đó mới ôm chiếc bình mới mang về tối qua tìm Tống Chương Dẫn, chuẩn cùng cẩn thận nghiên cứu xem giữa mấy món đồ mối liên hệ gì với .
Không ngờ lúc cô đến nơi thì trong nhà ai.
Bấy giờ Lâm Uyển Ương mới nhận , Tống Chương Dẫn cũng chuyện mà bản cần . Gần đây đối phương vì cô mà chậm trễ nhiều thời gian như , trong khi cần thiết những chuyện đó.
Vì thế mới , con của A Dẫn thật , cô nên kể chuyện dọa .
Vừa nghĩ như , Lâm Uyển Ương đột nhiên chút áy náy.
Lâm Uyển Ương xuống bậc thềm cửa gọi điện thoại cho .
Tống Chương Dẫn đang mở cuộc họp buổi sáng, lúc thấy dãy hiển thị màn hình điện thoại thì lập tức dậy khỏi ghế, bảo đang tạm thời yên lặng, đó mới ấn nút trả lời.
“A Dẫn , đang ở ?” Trong gian đột nhiên yên tĩnh, bên cạnh vẫn thể mơ hồ thấy giọng phát từ điện thoại di động.
Tống Chương Dẫn : “ đang ở công ty, cô tới đây . Nếu chuyện thì thể tới đây tìm , là vì chiếc bình đó ?”
Lâm Uyển Ương: “ , trong Đạo quán đều xem , đưa cho xem, nhưng lẽ bây giờ đang bận, như , tối nay năm giờ rảnh ? mời ăn cơm, ăn sủi cảo nữa.”
Tống Chương Dẫn: “Được, chúng đến lúc đó gặp.”
Lâm Uyển Ương khẽ ‘ừ’ một tiếng, lúc mới ngắt điện thoại, đó dậy ôm bình về.
Phục Thành thấy cô thì hỏi: “Sao hôm nay về sớm như ? Cãi ?”
Lâm Uyển Ương: “Người đang nghĩ cái gì ? Sao chúng con thể cãi , A Dẫn nhà.”
Phục Thành xong liền nhún vai thất vọng, đó mất.
Lâm Uyển Ương: “...”
Lão già đôi khi thật vô lý, lẽ đang đến thời kỳ mãn kinh.
Trong thời gian Tạ Văn Dĩnh và Lâm Uyển Ương ở đây, Diêu Mộ và Triệu Vũ Thinh giải quyết các trường hợp tìm tới Đạo quán ủy thác.
Những chuyện khác đều , nhờ sự chỉ đạo của Phục Thành nên lúc giải quyết vấn đề chỉ gặp kinh sợ chứ nguy hiểm.
vẫn một chuyện cần Lâm Uyển Ương đích xem xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-554.html.]
Hiểu của Diêu Mộ về Huyền môn trừ tà chỉ là nửa vời, song thể chất chiếm ưu thế, Triệu Vũ Thinh cũng chỉ mới nhập môn lâu, so càng am hiểu thuật phong thủy hơn.
Nếu Tạ Văn Dĩnh ở đây lẽ còn giải quyết , nhưng mấu chốt là ngay cả nghiệp vụ hai trong Đạo quán cũng chưởng môn đưa .
Cho nên hai chỉ thể tạm thời dùng bùa chú phong ấn thứ đang gây rối đó , chờ Lâm Uyển Ương trở về giải quyết . Phục Thành tình huống vẫn ở trong phạm vi thể kiểm soát nên bọn họ cũng vội gọi điện thoại cho Lâm Uyển Ương, quyết định chờ đối phương về cùng bàn bạc.
Hôm qua sắc trời muộn nên bọn họ . Người mới về tới thôi, dù cũng thể xuyên đêm qua đó .
Bây giờ thấy Lâm Uyển Ương trở , Diêu Mộ vội túm lấy .
DTV
“Lão đại, chuyện cần cô giúp một tay.”
Lâm Uyển Ương sang và hỏi: “Tìm chuyện gì?”
Bấy giờ Diêu Mộ mới thả tay , ha ha : “Trước đó chúng gặp một chuyện, vì năng lực hạn nên tạm thời dùng bùa chú của sư công phong ấn nó , còn là chờ cô về xử lý !”
Tạ Văn Dĩnh từ trong nhà , khéo thấy một màn . Cậu hừ lạnh : “Bình thường chịu nghiêm túc, nhờ vả khác tích cực.”
Diêu Mộ giật : “Đây là của , quý ở tự . Nếu thật sự đặt nguy hiểm thì thể gặp một đáng yêu như nữa .”
Tạ Văn Dĩnh: “Vậy thì quá.”
Diêu Mộ: “...”
Có còn chuyện vui vẻ với nữa ? Đạo trưởng Tiểu Tạ khỏi quá tàn nhẫn!
Lâm Uyển Ương khẽ khụ một tiếng, kéo sự chú ý của hai về phía , lúc mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Diêu Mộ trở chuyện chính và giải thích ngắn gọn về sự việc.
Lưu Tuệ Lâm là một viên chức sống một , tối hôm đó tăng ca đến mười hai đêm giờ mới về nhà.
Vào thời gian đó, trong tòa chung cư còn , cô khỏi lên dây cót tinh thần, khi đỗ xe xong thì thang máy từ bãi đậu xe tầng B1 lên .
Lúc đèn tín hiệu hiển thị đến tầng một, cửa thang máy chợt mở , một bé trai từ bên ngoài .
Đứa bé đó mặt một bộ quần áo màu trắng và nhắm chặt hai mắt, lúc đó Lưu Tuệ Lâm cảm thấy thích hợp.
Làm một đứa trẻ bảy tám tuổi thang máy một giữa đêm hôm khuya khoắt chứ? Trong nháy mắt, những câu chuyện kinh dị đó bỗng hiện lên trong đầu cô .
Cô dám mặt đứa nhỏ đó.