Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 564

Cập nhật lúc: 2025-09-11 22:57:11
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Ương về trường còn vì một nguyên nhân, gần đây nhà trường đang tổ chức hoạt động biểu diễn tài nghệ cho các sinh viên.

Vừa khéo hai bạn cùng phòng của cô cũng tham gia.

Người thông báo thì nhất định cổ vũ.

Trưởng phòng ngủ Cao Thư còn lọt top mười ‘ca sĩ vườn trường’. Trận chung kết diễn chiều hôm nay, tổ chức ở sân vận động của trường.

Lúc Lâm Uyển Ương đến nơi ngoài ý thấy bảng quảng cáo ‘thi đấu quyền dựng lên phía sân vận động. Trên bảng quảng cáo là hình ảnh bán khỏa của hai đàn ông cơ bắp.

Tài nghệ của sinh viên bây giờ đa dạng ư?

Nếu như thì thể sắp xếp cho cô một tiết mục múa kiếm …Khoan , cảm thấy ảnh quen nhỉ.

Lâm Uyển Ương đột nhiên bừng tỉnh, thì là học sinh sinh viên mà là trường học cho bên ngoài thuê sân bãi để thi đấu quyền .

Thi đấu quyền bắt đầu bảy giờ tối nay, xung đột thời gian với cuộc thi ca hát của trường học.

Lâm Uyển Ương mỉm , cô sân vận động, còn hơn nửa tiếng nửa mới bắt đầu nhưng trong hội trường nhiều .

Hôm nay là chủ nhật, thể lọt top mười cuộc thi ca hát thì khả năng hát hò đến mức dở, cửa cần vé cho nên đến cổ vũ đông.

Lưu Giai Di vẫy tay với cô: “Uyển Ương! Chúng ở bên !”

Lâm Uyển Ương tập trung , mấy trong lớp đều mặt, vì thế cô trực tiếp thẳng qua đó.

Lưu Giai Di thấy cô xuống bèn hỏi: “Uyển Ương, tài nghệ gì?”

“Tài nghệ?”

Lưu Giai Di: “Chính là sở trường đó! Chi bằng cũng báo danh , múa đơn, đàn đơn hát đơn ca đều !”

Ngành thương mại quốc tế là ngành học học phí cao nhất trong học viện thương mại, điểm đầu cũng cao, hơn nữa thể chọn chuyên ngành thì phần lớn sinh viên đều gia cảnh .

Đa sinh viên trong lớp đều đến từ các gia đình giai cấp tư sản của thành phố loại một.

Vì thế ngoài việc học , nhiều bồi dưỡng một vài tài nghệ từ lúc còn nhỏ.

Trong ba bạn cùng phòng của Lâm Uyển Ương, một đàn dương cầm, còn chứng nhận cấp chín. Một khác học nhảy Latin bốn năm, tư thế xoay cực , còn một hát, giọng hát dễ .

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đúng là cô chẳng sở trường gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-564.html.]

Trong núi căn bản loại ý thức , thể ăn liền ăn no, thành tích học tập tệ lắm .

việc cũng trách Phục Thành, vì ông ép cô học đàn tì bà, vì ông để cô sống quá buông thả, bằng lúc gì cũng cái tài nghệ .

Lâm Uyển Ương: “Không .”

Lưu Giai Di: “Không chứ, thấy sở trường của chính là trừ tà bắt quỷ, !”

“Đang ở trong trường, chúng vẫn nên mấy chuyện phong kiến mê tín.” Lâm Uyển Ương nghiêm túc suy nghĩ một lúc : “ trồng rau, nuôi heo, nhưng những việc cũng tính là sở trường.”

Miêu trại là kinh tế nông nghiệp tự cung tự cấp, củ cải trắng mà Lâm Uyển Ương trồng còn xanh hơn khác, lá cây cũng lớn hơn một chút.

Mọi : “...”

Thật là một sở trường mới mẻ độc đáo, quả là hiếm thấy. đều quen , Lâm Uyển Ương còn thể kinh doanh Đạo quán mà, dù cô chuyện gì thì đều thể tiếp nhận.

Hai giờ , cuộc thi ca hát sân trường hạ màn.

Cao Thư phát huy tệ, lấy huy chương đồng, như giỏi lắm , dù hai dẫn cũng là sinh viên hệ biểu diễn của học viện âm nhạc.

Hoạt động bên kết thúc, sân vận động bắt đầu dọn dẹp vệ sinh để chuẩn cho cuộc thi đấu quyền diễn tối hôm nay.

Cao Thư quần áo ngoài, mời ăn, nhưng tiên về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, bây giờ còn tới ba giờ.

Gần trường học một tiệm lẩu mới mở, danh tiếng , bàn bạc xong chuẩn qua đó.

Lúc Lâm Uyển Ương ngang qua thấy bảng quảng cáo của cuộc thi đấu quyền .

DTV

Lưu Giai Di nhận , mỉm hỏi: “Uyển Ương, thích xem thi đấu quyền hả? Nghe vé vip hơn mười ngàn một tấm.”

Lâm Uyển Ương: “Không , thấy quen thôi.”

Lưu Giai Di ngạc nhiên: “Cậu còn quen võ sĩ quyền ?”

Lâm Uyển Ương: “Ừ, chúng về ký túc xá thôi, vặn thể ngủ một giấc.” ———

Lâm Uyển Ương hề cơ hội để ngủ, cô mấy cô gái ở phòng ký túc bên cạnh kéo chuyện.

Màu son? Một cái miệng hai phiến môi, mười mấy cây son chắc dùng tới năm mươi tuổi nhỉ? Sẽ hết hạn đấy chứ?

Cô cảm thấy thật nhàm chán, cho nên đề nghị kể chuyện cho , lập tức lùi một bước, tỏ vẻ , sợ tối sẽ mơ thấy ác mộng.

Lâm Uyển Ương chỉ đành cố gắng dung nhập cuộc chuyện, cứ coi như đang phổ cập khoa học .

Loading...