Lâm Uyển Ương hít sâu một .
Đừng ông nội mày!
Biểu cảm mặt cô cực kỳ cứng ngắc, nghiến răng nghiến lợi : “Được thôi, chờ ăn xong , còn nữa, đừng đá ghế của , điểm cực kỳ quan trọng.”
Người đàn ông thấy thái độ của đối phương chuyển biến bèn hì hì : “Vậy thì , cô ăn , là mời khách nhé? Chúng ghép bàn .”
“Không cần.” Lâm Uyển Ương cuộn chặt bàn tay , đó từ từ mở .
Trong lòng thầm mặc niệm ba câu châm ngôn mà Diêu Mộ dạy cho cô: Thiên hạ nào mà hận, thiên hạ nào mà yêu, thiên hạ nào mà thể tha thứ!
Cô gái cùng bàn rõ ràng cảm giác khí áp xung quanh hạ xuống nhiều, lo lắng Lâm Uyển Ương.
Nói thật lòng, cô ghét khi gặp loại chuyện như thế , nhưng đám ở bàn đối diện là thể loại thể lý.
Chỉ thể tạm thời nhẫn nhịn để giữ cho sóng yên gió lặng, lỡ như đối phương mang theo d.a.o thì bây giờ?
Chỉ Lưu Giai Di âm thầm lắc đầu trong lòng, còn sống ? Tại nghĩ quẩn?
Ngay cả tội phạm g.i.ế.c vì âm hôn cũng thể chiếm chỗ nào từ chỗ Lâm Uyển Ương, thế còn dọa cho tè quần càng huống chi là mấy tên nhãi nhép đeo dây chuyền vàng .
Dáng vẻ của Lâm chưởng môn bây giờ là sự yên tĩnh khi dông bão đến.
Dồn nén càng lâu thì lúc bạo phát càng thể kiềm chế, cứ chờ .
Người đàn ông phía còn đắc ý khoe khoang với bạn bè rằng nữ sinh đại học bây giờ đều dễ gần, hề khó tiếp xúc như trong tưởng tượng.
Em gái sáng sủa, chừng thể phát triển sâu hơn, nhận trai em gái gì gì đó.
Câu chọc cho ba đàn ông khác hô hố.
Lưu Giai Di cẩn thận từng li từng tí : “Uyển Ương, cô đừng để mấy lời đó trong lòng.”
Lâm Uyển Ương mỉm trả lời: “ giận mà.”
Trái tim đang treo cao của Lưu Giai Di dần hạ xuống: “Vậy thì .”
DTV
Lâm Uyển Ương nhỏ giọng : “Từ tới giờ từng nổi giận với chết.”
Lưu Giai Di: “…”
Lời trái lương tâm đó!
———
Sau khi khỏi tiệm lẩu, bốn chờ ở bên ngoài lập tức vây .
Mã Dã : “Cuối cùng cũng đợi em gái , em gái dẫn đường nên chúng đều ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-566.html.]
Lâm Uyển Ương: “Làm đây, là mù là gãy chân?”
“Em gái thật là hài hước.” Người đàn ông ha hả , cũng tức giận.
Lâm Uyển Ương để ý đến , đầu dặn dò đồng bạn: “ còn chút chuyện, là các về ?”
Cao Thư yên tâm để Lâm Uyển Ương rời một , mấy thế nào cũng giống .
Cô suy nghĩ một chút : “Hay là cứ với bọn , sân vận động dễ tìm, mấy tùy tiện kéo ai đó hỏi đều .”
Lâm Uyển Ương: “Đừng lo, dù theo một chút cũng việc gì, coi như hoạt động bữa ăn.”
Mã Dã trừng mắt cho Cao Thư tiếp, với giọng điệu bất thiện: “Có ý kiến với ?”
Cao Thư: “Anh…”
Cô còn miệng Lưu Giai Di túm khuyên bọn họ vẫn nên .
“Yên tâm , .” Lâm Uyển Ương dứt lời lập tức về phía mấy đàn ông: “Còn bọn họ , tận lực bảo đảm .”
Mã Dã tưởng rằng đối phương đang đùa, chống nạnh : “Ha ha, chúng thể chuyện gì chứ.”
Lưu Giai Di bỗng cảm thấy một lời khó hết, dáng vẻ lưu manh của lúc thể lý giải là hiện tượng “hồi quang phản chiếu” khi chết.
Vì trong lòng nghĩ như nên cũng tức giận nữa.
Sau khi nhóm nữ sinh đều thuyết phục. bấy giờ Lâm Uyển Ương mới mỉm : “Vậy chúng thôi.”
Mã Dã lái xe đến, là một con xe Jeep secondhand.
Hắn còn đặc biệt để Lâm Uyển Ương vị trí ghế phó lái, ba đàn ông khác thì chen chúc ở hàng ghế .
“Tối nay rảnh ?”
Lâm Uyển Ương duỗi tay chỉ sang : “Lái sang bên .”
Mã Dã lời đối phương đánh tay lái sang hướng đó, chiếc xe lập tức chệch khỏi đường quốc lộ, lái xe mở miệng hỏi: “Em gái cho em gái tên là gì nhỉ?”
Lâm Uyển Ương : “ tên là ông nội .”
Phía Bắc ít , chỉ ngẫu nhiên hai qua đường qua, hơn nữa cũng camera giám sát.
Mã Dã ngây ngẩn cả : “Sao em gái mắng ?”
Dứt lời, mỉm tiếp: “Không ngờ còn hoang dã nha, trang điểm đấy, nhưng áo quần mặc nhiều, rõ ràng dáng gì và nọ mà.”
“Dừng xe .” Lâm Uyển Ương đá một cước lên cửa xe.
Mã Dã trân trọng con xe mới mua , lập tức vui: “Ý của cô là gì?”
Lâm Uyển Ương: “Có thể xuống xe .”