Lâm Uyển Ương đạp thêm một cước nữa: “Còn dám cứng miệng ?”
Bốn đàn ông bảo , lập tức ngậm miệng .
DTV
Bọn căn bản dám chạy, bởi vì hai bên đều thứ đáng sợ…
Diêu Mộ lấy tay đỡ trán, thật sự cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Lâm Uyển Ương về phía Diêu Mộ: “Bì Bì , đến thật đúng lúc, ôi, giám sát bọn họ cởi quần .”
Diêu Mộ: “… Cô gì?”
Chờ , chẳng trách mấy dưng trêu chọc cô, thì hôm nay Lâm chưởng môn ăn mặc trang điểm như , mê hoặc tính lừa gạt cao!
“ gì cả.” Lâm Uyển Ương dừng một lát, cô dẫm lên ngã mặt đất, mỉm : “Anh lấy m.á.u bên khóe miệng bôi đều lên mặt .”
Mã Dã dám dị nghị gì, lập tức theo.
Bấy giờ Lâm Uyển Ương mới thu chân , hài lòng : “Được , bây giờ cũng trang điểm đấy. Hôm nay để nhớ cho kỹ mấy cô gái trang điểm như thế nào, ăn mặc như thế nào chẳng liên quan cái khỉ khô gì đến cả!”
Mã Dã: “, nhớ kỹ .”
Lâm Uyển Ương duỗi lưng một cái, dặn dò Diêu Mộ giám sát bốn cởi quần , cô sợ cảnh đó cay mắt .”
Lâm Uyển Ương thì đợi cách đó mười mét.
Diêu Mộ thở dài mấy đàn ông đang tự túm quần : “Bắt đầu .”
“Đại ca , thể bỏ qua cho chúng !”
Diêu Mộ: “Chuyện là , mấy hành động lưu loát chút , đối với ai cũng là chuyện .”
Mã Dã do dự hỏi: “Vậy thể giữ quần lót ?”
Diêu Mộ trợn mắt : “Đương nhiên , thấy suy nghĩ của chút đáng sợ nha, chẳng lẽ sợ cay mắt ?”
“…”
Bốn đó hu hu cởi quần để sang một bên, tính chờ mới mặc .
Lâm Uyển Ương ném một lá bùa, mấy bộ quần áo đó lập tức ngọn lửa cắn nuốt, đầy ba phút cháy sạch, chỉ còn một đống tro tàn
“Đã trang điểm còn mặc ít như , mấy lẳng lơ như , đáng đời đánh!”
Bốn đàn ông cúi gằm xuống với khuôn mặt tràn đầy vẻ hối hận, một ai dám đáp lời, nghĩ tới cảnh lát nữa khỏi trường học trong dáng vẻ như thế càng cảm thấy xoắn xuýt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-568.html.]
Sau khi giải quyết xong chuyện , tâm trạng của Lâm Uyển Ương coi như hơn một chút.
Diêu Mộ hỏi: “Bây giờ chúng về ? mấy nãy quần áo, … .”
Lâm Uyển Ương: “Chuyện đó liên quan đến , hơn nữa bọn họ nhanh sẽ trở .”
Diêu Mộ: “Đã như còn dám tìm cô báo thù ?”
là rừng rậm loài chim gì cũng .
Lâm Uyển Ương: “Không , phát hiện chiếc xe Jeep đó vấn đề, hôm nay bọn họ sẽ gặp xui xẻo lớn nên nhất định sẽ đến tìm .”
Diêu Mộ kinh ngạc hỏi: “Đã mà cô còn giúp bọn họ nữa ?”
Lâm Uyển Ương: “Chuyện nào chuyện đó, chuyện thu tiền mà, nhưng sẽ tặng cho bọn họ món quà ngoài định mức.”
Cô đối phương như ‘ chết’ chỉ là lời lúc giận dữ, nếu gặp cô thì tháng đàn ông đó sẽ ợ rắm.
nếu gặp cô thì chính là cõi u minh an bài, mệnh của đối phương vẫn tận.
Lâm Uyển Ương là tu đạo nên thể mặc kệ quản, hơn nữa dính dáng đến chuyện chỉ là một đàn ông dầu mỡ.
Diêu Mộ: “… Cô còn tặng quà?”
Trời ạ, từ bao giờ Lâm chưởng môn giác ngộ cao như , đây là lấy đức báo oán mà!
“Gần đây chẳng giới thiệu khán giả cho chị gái khiêu vũ trong bệnh viện gì cả, thúc giục nhiều , chi bằng đưa cho bốn ghế VIP xem biểu diễn luôn, bọn họ nhất định thể giác ngộ lớn, hun đúc tình cảm sâu đậm, để sống cho tử tế, học cách tôn trọng khác.”
Diêu Mộ: “…”
Được , đây đúng là một ‘gói quà mất ngủ’, cho nên tại mấy đó nghĩ quẩn mà đưa tới họng s.ú.n.g nhỉ?
Lâm Uyển Ương vội vàng về đạo quán, cô đang đợi .
Quả nhiên đến chín giờ thì điện thoại di động reo.
Diêu Mộ: “Cô để điện thoại từ lúc nào ?”
Lâm Uyển Ương bình thản : “Chính là lúc khi đến đó, một thuộc ba . So với mặt mũi thì tất nhiên là tính mạng quan trọng hơn , tuy giận tới mức đánh nhưng chẳng lẽ bọn họ còn thể tìm nào trong Huyền môn lợi hại hơn ?”
Lâm Uyển Ương và Diêu Mộ trở đạo quán mà tìm một quán ở gần trường học để ăn tối.
Mùa hạ vặn là mùa của tôm, nơi náo nhiệt nhất của thành phố đại học buổi tối chính là phố ăn vặt.
Ở đây món ăn ngon đến từ tất cả các địa phương cả nước, thể chiếm một vị trí ở nơi hơn nữa còn buôn may bán đắt chứng tỏ mùi vị thức ăn ngon.
Tôm hùm đất, tôm kho, tôm chiên, cho thêm ớt đảo đều với khô mực và dầu nóng, gọi thêm hai chai bia lạnh, một Lâm Uyển Ương thể ăn nửa bàn!