Biết thì mới thể thuận lợi buôn bán.
Châu Văn Thắng châm một điếu thuốc, hút một ngụm : “ là kỳ lạ, nửa đêm nửa hôm còn đến xem xe, nếu mối ăn lớn thì còn lâu mới tới.”
Nhân viên bán hàng lập tức khom : “ tìm hiểu sơ lược , nếu đáng tin thì sẽ phiền ngài đến đây. chợt nghĩ, mấy đến đây là vì tích công trạng cuối tháng cho chúng đây mà! Không còn thiếu mấy suất , xong vụ vặn thành vượt chỉ tiêu!”
Châu Văn Thắng vốn chút vui, đối phương khỏi bật thành tiếng: “Cũng đúng, xong vụ mua bán thể chống đỡ chỉ tiêu hơn nửa tháng.”
Diêu Mộ thấy đến lập tức dậy từ sô pha, đó lên hai bước.
Hai khác cũng dậy theo, chút khẩn trương đến.
Cứ như thì chỉ một Lâm Uyển Ương ung dung ghế sô pha.
Châu Văn Thắng mỉm : “Đã muộn thế còn đến mua xe, cực khổ cho .”
Diêu Mộ: “Đây cũng là công việc, còn cảm thấy ngại đây , nửa đêm còn gọi đến.”
“Mọi đều cực khổ, đều cực khổ.”
Hai bên tiến lên , tiên khách sáo tâng bốc lẫn một phen.
Ánh mắt của Châu Văn Thắng thoáng về phía Lâm Uyển Ương, ánh mắt nhạt nhẽo chẳng gì lạ, đó nhanh chóng rời .
Hắn mời Diêu Mộ xuống chuyện, bảo nhân viên bán hàng rót nữa.
Châu Văn Thắng mỉm phát danh cho từng một, lúc dừng mắt Lâm Uyển Ương thì hỏi: “Còn cô đây tên gọi là gì.”
Lâm Uyển Ương: “Dương Uyển Lâm.”
Châu Văn Thắng mỉm tiếp: “Cái tên hình như thấy ở đó , chút quen tai, nhưng cô chớ hiểu lầm, đây là chiêu trò bắt chuyện kiểu cũ.”
Ngoài miệng nhưng trong lòng nghĩ chẳng lẽ cái tên quá bình thường.
Lâm Uyển Ương đáp lời, chỉ khẽ gật đầu với đối phương.
DTV
Châu Văn Thắng coi như , xem phụ trách quan hệ tầm thường với cô gái , nhưng đầu óc của suy diễn, nghĩ lệch .
Diêu Mộ chuyện với đối phương một lát, am hiểu về xe cộ, cho nên diễn vai ‘ phụ trách thu mua’ cực kỳ bài bản.
Cho nên dù cùng đồng hành với bình thường nhưng phía hãng xe đều thể thông cảm.
Nhân viên bán hàng nọ bưng trở , đó rót cho mỗi một chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-572.html.]
“Mọi chậm rãi chuyện, khát thì uống chút , nếu đói thì chỗ của chúng còn đồ ăn vặt, ăn một chút ?”
Lâm Uyển Ương: “Anh phục vụ thật chu đáo.”
Nhân viên bán hàng hì hì : “Còn , thời buổi bây giờ cạnh tranh kịch liệt như , vì càng sức hơn nữa, chỉ chất lượng của xe mà ngay cả dịch vụ chăm sóc khách hàng trong quá trình mua xe cũng diện, cần khách khí.”
Lâm Uyển Ương: “Vị trí cửa hàng của các vắng vẻ, buổi tối cũng ít xe qua , nếu gặp chuyện gì thì ngay cả giúp đỡ cũng , chẳng lẽ các sợ ?”
Nhân viên bán hàng thuận theo trả lời: “ là nơi chút vắng vẻ, nhưng cũng gì đáng sợ, xe cộ bây giờ đều cài đặt hệ thống định vị GPS, dễ trộm .”
Châu Văn Thắng : “Uống uống .”
Diêu Mộ: “Ồ, uống nóng, để đó chờ nguội xíu .”
Trải qua nhiều chuyện như , cũng coi như rút bài học, nếu sống lâu thì cần nhớ kỹ hai điều, một là miệng ăn đồ bậy bạ, hai là chân chạy lung tung.
Hai theo đến đây nghĩ nhiều như , nhao nhao bưng ly lên.
Mã Dã đưa đến bên miệng gọi giật .
“Chậm , tiên đừng uống.”
Mã Dã chợt ngây , trong lòng suy nghĩ tuy là đến gây chuyện nhưng cũng đến mức ngay cả cũng uống chứ, uống một ít nhuận giọng để lát nữa cãi thì mới sức chứ!
Nói cũng , đây là gì, lá trong ấm thủy tinh xanh biếc, hương thì quanh quẩn bên chóp mũi thơm.
Khiến nhịn nhanh chóng nếm thử, hãng xe xa kiếm nhiều tiền như , thiết nghĩ chất lượng nước cũng tệ .
“ khát nước, sợ bỏng.” Mã Dã chỉ dừng một lát, đó lập tức đưa đến bên miệng, nhưng chỉ một giây hét toáng lên.
Lâm Uyển Ương cầm chiếc ly rỗng mắt ném về phía bả vai của Mã Dã khiến tay của đối phương run lên, ly từ tay rơi tự do xuống mặt đất.
Một ít nóng còn văng lên mu bàn tay của Mã Dã, nước cực kỳ nóng, chỉ ngắn ngủi mấy giây mà làn da ở chỗ đó đỏ ửng lên.
Mã Dã cô với vẻ thể tin nổi: “Bà cô của ơi, chỉ uống một ngụm thôi, cô cần đến mức ? Cô lấy mạng của đấy !”
Lâm Uyển Ương: “Bị thương do bỏng thì bôi chút thuốc cao là , giữ mạng quan trọng hơn.”
“Uống miếng thôi thể lấy cái mạng của ?” Mã Dã bất mãn lên tiếng phản bác.
Người bạn với Mã Dã tới đây chợt hét lớn bảo xem trong bình đang ngâm thứ gì, bấy giờ Mã Dã mới đầu .
Mắc mớ gì hô to gọi nhỏ như , còn thể là thứ gì nữa… đó cũng hét toáng lên ‘ ơi’.
Trong ấm thủy tinh là sâu màu đen bỏng chết, hương mà lúc nãy ngửi thấy cũng biến mất, chỉ còn một thứ mùi thối rình khiến khác đầu choáng mắt hoa.
Mã Dã sợ tới mức suýt chút nữa ngã từ sô pha xuống, run rẩy hỏi: “Đây, đây là thứ gì?”