Hơn nữa lùi một bước mà , Bảo Tâm thể chất bách tà bất xâm nên cũng gì lo lắng.
Về phần Diêu Mộ và Triệu Vũ Thinh, hai ở đạo quán, dù chuyện cũng là chuyện càng nhiều càng .
Hai đạo thuật bình thường, ở đạo quán càng an hơn, hơn nữa bên cũng cần trông coi lo liệu.
Hôm , khi ăn sáng xong, Diêu Mộ lái xe chở đến sân bay.
Lúc xe đến tòa nhà nọ, trong thời gian xe dừng chờ Tống Chương Dẫn, Diêu Mộ lật tung cặp sách của Bảo Tâm , xem nhóc con định mang theo những thứ gì. Ngoài quần áo để mặc , Diêu Mộ còn lục tìm một quyển sách, mặt mấy chữ to ‘Bài tập hè’.
Không ngờ Bảo Tâm một khắc cũng quên việc học, đúng là thiếu niên nhiệt huyết thời đại mới mà!
“Ôi chao, nghỉ hè còn nhớ thương bài tập hè thì chẳng thú vị chút nào.” Diêu Mộ thở dài kéo dây khóa cặp sách .
Bảo Tâm chu miệng : “Mới , cô giáo chăm chỉ học tập mỗi ngày thì sẽ tiến bộ lớn.”
Tống Chương Dẫn , hôm nay mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen, sống mũi treo một cặp kính răm, thoạt cả trẻ trung hơn nhiều.
Anh kéo cửa xe xuống ghế, mỉm : “Mọi đến đủ , chúng thôi.”
Lâm Uyển Ương ném cho một bọc đồ, Tống Chương Dẫn theo phản xạ điều kiện đón lấy, bấy giờ mới nhận đó là đồ ăn đựng trong túi bảo quản thực phẩm.
Bánh bao nhân, khoai lang tím, một bình sữa bò. Hai món vẫn còn nóng hôi hổi.
Diêu Mộ nhịn tiếng: “Người khác đều tặng bữa sáng tình yêu, cô qua loa quá ?”
Lâm Uyển Ương: “Có ăn là lắm , kén chọn như gì, đều quen thuộc với , cần chú trọng mấy thứ hình thức đó.”
Tống Chương Dẫn: “Vừa vặn vẫn ăn sáng, cảm ơn, cô lòng .”
Diêu Mộ còn gì để , cái thế nào nhỉ, đúng là nồi nào úp vung nấy.
…Người năng lực chống đỡ cuối cùng cũng xuất hiện , trong mệnh của Ngọc nữ chưởng môn xuất hiện , thể yên tâm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-575.html.]
Xe nhẹ nhàng di chuyển đường núi, Tống Chương Dẫn nghiêng mặt qua hỏi: “Cô như gì?”
Lâm Uyển Ương: “Ồ, gì.”
Ăn bánh bao nhân mà vẫn thể dáng vẻ như đang ăn sơn hào hải vị, phong cảnh dọc đường cô đến phát ngấy .
là còn thú vị bằng việc ngắm A Dẫn ở trong xe.
Những khác: “…”
Mới sáng sớm thôi cần ?
Từ ngày Lâm chưởng môn thường xuyên chạy đến căn biệt thự phía đạo quán thì quan hệ giữa hai càng ngày càng .
Diêu Mộ khẽ khụ một tiếng: “Hy vọng thể thuận buồm xuôi gió, việc thuận lợi, chờ trở , khéo lúc đó đạo quán thể nữa mở cửa trở với một bầu khí mới.”
Tất cả các công trình đều giai đoạn kết thúc, ngoài tượng vàng của Tổ sư gia …
Vì tu sửa nên đạo quán đóng cửa hơn nửa năm , mỗi ngày weibo chính thức đều hỏi bao giờ mới thể đến Tịnh Hòa quán thắp hương.
Mọi đều nhớ nhung đồ ăn chay của đạo quán, nhớ thương mấy đạo sĩ trai của đạo quán, thậm chí nhớ cả con heo mà đạo quán nuôi!
“Ừ.”
Tạ Văn Dĩnh hỏi: “ , tối hôm qua cô hôm nay chuyện ?”
Lâm Uyển Ương lấy tay chống cằm : “Khổng Đỉnh hai tháng nay nổ mấy vụ án sinh viên đại học mất tích, vụ gần nhất xảy hai tuần , nghi ngờ liên quan đến Bái Thần Giáo.”
DTV
“Có khi nào là mấy cô gái tự ngoài chơi mà với khác ?” Diêu Mộ mở miệng hỏi.
Lâm Uyển Ương: “Khả năng nhỏ, bạn cùng phòng với cô gái mất tích đó rằng sáng hôm đó từng tới tìm, hình như là đến để truyền giáo, mới đầu đều tưởng rằng đó là đồng hương của đối phương, cho nên hề để chuyện đó trong lòng, tới chiều thấy nữa thì chuyện muộn .”
Diêu Mộ giật , gì.
Trong lòng âm thầm thở dài, lẽ bây giờ mấy bạn cùng phòng của cô gái đó đang áy náy vì thể phát hiện manh mối sớm hơn.