Hơn nữa, một chuyện thú vị, tuy phòng trò chơi trả tiền sảng khoái, nhưng để bốn bám theo cô là ý gì?
Lâm Uyển Ương giả vờ phát hiện, phố bộ khắp nơi đều là , đằng còn trạm gác, mấy đó sẽ tay ở chỗ .
Trong lòng cô thầm khen chủ cửa hàng thật xịn, còn phái bảo vệ cô, thì cô cũng trả lễ mới , tạo chút hoạt động giải trí.
Lần , chị gái thích nhảy múa ở ký túc xá bệnh viện còn nhờ cô giới thiệu xem cho chị nữa kìa.
Chủ của phòng trò chơi thích hợp, tin tưởng xem xong sẽ điều giác ngộ.
Sắp chín giờ , lúc đoàn mới lên xe khởi hành đến nhà của ủy thác.
Nhà của ủy thác ở trong thành phố, tiểu khu ít , nhưng ở cửa thiết lập trạm gác.
Lâm Uyển Ương lên xe mới cho đang bám theo, cả bọn đều bất ngờ.
Mấy đó theo là cướp tiền ?
Lâm Uyển Ương , đừng sợ, chuyện cứ giao cho .
Vì thế đều chờ Lâm chưởng môn đưa đối sách.
lúc , xe dừng cổng tiểu khu.
Lâm Uyển Ương mở cửa sổ : “Chú bảo vệ ơi, chúng cháu là khách của Trần Viễn Châu, đường đến đây mấy đang bám theo chúng cháu, đáng sợ quá! Chính là chiếc xe đằng đó.”
Người xe: “...”
Đây chính là đối sách?
Chú bảo vệ sửng sốt giây lát, mở miệng hỏi: “Là thư ký Trần Viễn Châu đúng ? Cô họ Lâm?”
Lâm Uyển Ương ủy khuất gật đầu: “ tên là Lâm Uyển Ương.”
Chú bảo vệ gật đầu: “Cô yên tâm, sẽ giải quyết ngay.”
Bên , bốn bám theo vẫn đang do dự nên dừng xe ở bên đường để đợi là lái qua đó xem, dù lộ liễu quá cũng lắm.
Bọn họ còn suy nghĩ xong thì bao vây .
“Giơ tay lên, ôm đầu xuống xe, phản kháng.”
Nhìn nhảy xuống từ xe, bốn vị trong xe đều hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Mấy trang võ trang hạng nặng, đang đóng phim đấy ?
Còn mấy cái lỗ đen ngòm đang nhắm chuẩn bọn họ nữa, là họng s.ú.n.g đúng ?
Đối phó với bọn họ cần sức như ... bọn họ cùng lắm chỉ là âm mưu phạm tội thôi mà!
Đây là đang lãng phí tiền thuế của nhân dân !
Người ở bên ngoài ngừng gõ cửa sổ xe, đơn giản là dùng bạo lực đột kích, khí thế cực hung hăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-99.html.]
Người trong xe sợ tới mức suýt tè quần, cả đám vội vã ôm đầu lăn xuống xe.
Lâm Uyển Ương dẫn tới xác nhận, mấy đó : “, chính là bọn họ đó chú cảnh sát! Cháu sợ lắm.”
Mọi : “...”
Bốn đó còn kịp biện giải trói chặt đưa .
Trước khi , cảnh sát còn an ủi cô gái nhỏ sợ hãi: “Đừng sợ, chúng bắt .”
Lâm Uyển Ương ngọt ngào: “Cảm ơn chú! Các chú thật .”
Mấy cảnh sát trong xe khen nên tâm trạng đều , đầu đám áp giải.
Cô gái đáng yêu như , mà mấy cũng xuống tay !
Mấy vẫn luôn bám theo đuôi xe, lý do để tin rằng bọn họ ý đồ với vị cán bộ cấp sở .
DTV
Cần thiết hoài nghi đây là phần tử phản động .
Hai mươi phút , chuyện mới coi như giải quyết xong.
Xe cảnh sát rời khỏi đó, Lâm Uyển Ương duỗi : “Không còn chuyện gì nữa , chúng thôi.”
“...”
Cái mà bọn họ thấy lúc nãy thật sự là Đại lão ư?
Lâm Uyển Ương ngoái đầu , mấy vẫn đang nguyên tại chỗ : “Ánh mắt của các là ý gì? Có chuyện thì tìm cảnh sát, đánh lẻ là hợp pháp!”
Trương Hạo lập tức hùa theo: “Chưởng môn thật sự quá lợi hại !”
Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: “...”
Trầm mặc, trầm mặc là Cambridge đêm nay. (/)
(/) trầm mặc là Cambridge đêm nay (沉默是今晚的康桥): trích từ bài thơ “Tạm biệt Cambridge” của Từ Chí Ma.
Cũng cái gì.
Lâm Uyển Ương dẫn Diêu Mộ với Tạ Văn Dĩnh đến nhà Trần Viễn Châu.
Bảo Tâm với Trương Hạo ở chờ.
Vừa nãy bảo vệ gọi điện thoại thuật chuyện .
Trần Viễn Châu lệnh nhất định cố gắng hết sức bảo đảm an cho Lâm Uyển Ương.
Bây giờ ông thuận miệng hỏi một chút mới hai bên xảy mâu thuẫn ở phòng trò chơi điện tử, cho nên mới chuyện đó, cảm thấy bất ngờ.
“Đạo sĩ các cô cũng đến phòng trò chơi ?”
Cô gái thích chơi game.
Lâm Uyển Ương thản nhiên gật đầu: “Đương nhiên là chứ, chúng còn dạo phố, mua quần áo, ăn đồ ăn đêm, thật cũng khác gì bình thường.”
“Được , còn tưởng rằng đạo sĩ ngày nào cũng ở trong Đạo quán.”