Lương Yên một tay che mặt, né tránh khỏi ống kính: “Xin , , dám việc nghĩa là .’’
Nữ phóng viên: “Ha?’’
lúc , ông cụ dẫn đầu nhảy vuông ở bên cạnh rõ quá trình sơ cứu của Lương Yên từ đầu đến cuối đột nhiên : “Cô gái nhỏ , rõ ràng cứu là cháu, tại chịu thừa nhận thế?’’
Nữ phóng viên đưa micro đến mặt Lương Yên: : “Vị tiểu thư hãy một câu , thấy việc nghĩa xông pha là chuyện mà.’’
Ông cụ nắm lấy cổ tay Lương Yên kéo cô đến ống kính: “Người trẻ tuổi bây giờ như thế là , việc mà để tên tuổi, như chứ, việc thì để cho đến tên của cháu, khen ngợi cháu, thể mới thể nhiều trẻ thích những điều ý nghĩa giống như cháu , cháu đúng ?’’ Ông cụ hỏi nữ phóng viên.
Nữ phóng viên: “ đúng , vị tiểu thư , tại cô việc ích mà còn hổ như thế chứ?’’
Lương Yên: “………………”
Lương Yên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dáng vẻ của ông cụ như thế nếu cô công khai tiếp nhận biểu dương thì sẽ để cho cô , chỉ đành bỏ bàn tay đang che mặt xuống.
Cô và nữ phóng viên liếc mắt một cái, nữ phóng viên cũng đang mỉm cô, biểu cảm mặt hề một chút ngạc nhiên nào.
Lương Yên: “???”
Không cô?
mà cũng thôi, cô là phóng viên chuyên mục dân sinh chứ là phóng viên giải trí, cô cũng là chuyện thể giải thích .
Nữ phóng viên đưa micro đến mặt Lương Yên, mỉm hỏi cô: “Xin hỏi vị tiểu thư họ của cô là gì.’’
Lương Yên thoáng quan camera đen thui, : “ họ… Lương.’’
Nữ phóng viên: “Xin chào Lương tiểu thư thấy việc nghĩa hăng hái , theo như thì các hoạt động trong công viên bình thường chỉ dành cho già, tại hôm nay cô đến đây?’’
Lương Yên: “…” Là chồng của gọi đến.
Nữ phóng viên: “Nghe lúc lão thái thái ngã xuống tất cả xung quanh vô cùng luống cuống hốt hoảng, là cô hướng dẫn gọi xe cấp cứu, hơn nữa còn tiến hành sơ cứu cho lão thái thái, xin hỏi cô đang công tác ở lĩnh vực liên quan đến chữa bệnh ? Hay là từng kinh nghiệm kiến thức về lĩnh vực ?’’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-115-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]
Lương Yên: “………………”
Nàng gượng một tiếng: “Gần đây …À… Có một bộ phim… À đúng… là công việc liên quan đến lĩnh vực , cho nên từng huấn luyện qua.’’
Nữ phóng viên: “ Hóa là như thế, xin hỏi Lương tiểu thư, bây giờ cô thể thuật một cách đơn giản chuyện xảy ?’’
Lương Yên: “………….”
Đây lẽ chính là cuộc phỏng vấn lúng túng nhất mà cô thực hiện trong cuộc đời , phát biểu xong cảm tưởng, đến vốn từ nghèo nàn thể nữa, ông cụ và nữ phóng viên mới miễn cưỡng để cô .
Đêm đó, chuyên mục dân sinh của đài truyền hình địa phương phát một tin tức như thế : “Hôm nay, ở công viên Nam Tĩnh, trong lúc đang nhảy vuông, một lão thái thái đột nhiên phát bệnh tim, may mắn nhận công tác sơ cứu ép tim kịp thời của một công dân thành phố nhiệt tình, tranh thủ thời gian quý báu trong lúc chờ xe cấp cứu đến, đây mời quý vị khán giả xem cuộc phỏng vấn ngắn của phóng viên đài chúng với vị Lương tiểu thư nhiệt tình .’’
Vào ban ngày ở hiện trường xảy sự việc nhận Lương Yên, nhưng đến tối lúc xem TV, vẫn luôn trẻ tuổi cùng phụ của xem tin tức thời sự.
Công dân thành phố nhiệt tình Lương tiểu thư tiếp nhận cuộc phỏng vấn xuất hiện ở TV.
Đại truyền hình còn chiếu một đoạn video clip ghi cảnh Lương Yên cấp cứu cho lão thái thái do quần chúng vây quanh .
Khương Mộc đang ở trong nhà , xem TV tập thể dục máy chạy bộ.
Lúc tìm đến công dân thành phố nhiệt tình xuất hiện TV dọa đến mức thiếu chút nữa dạng thẳng chân.
Khương Mộc nhanh chóng gọi điện cho Lương Yên, còn kịp mở lời, Lương Yên khẳng định ngay lập tức: “ , sai, chính là .’’
Hai bên đều đồng thời trầm mặc mấy giây.
Sau đó, trong điện thoại của Lương Yên phát tiếng ha hả vô sỉ của Khương Mộc: “Ha ha ha ha ha ha ha ha… Công dân thành phố nhiệt tình… Lương tiểu thư… Má ơi, ha ha ha ha ha… Chẳng lẽ vẫn nhận cô .’’
Lương Yên oán giận đáp trả: “Nghệ sĩ tay nhận còn hổ mà nữa.’’
Khương Mộc gian khổ ngừng : “Cho nên bây giờ mua một hot search cho cô ?’’