Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 127: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn

Cập nhật lúc: 2025-08-09 05:17:45
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Yên vẫn thể nào tránh khỏi, cô cảm, mặc dù đó uống một cốc gừng đường đỏ ấm áp.

trận cảm lạnh đến quá nhanh tựa như một cơn bão.

Lưỡng Yên chỉ vì ảnh hưởng đến quá trình phim của “Nhân Tâm”, cho nên vẫn một mực chịu đựng cảm giác khó chịu trong tiếp tục .

mà bây giờ trời đang nổi gió lạnh, cô cảm thấy quả thực là lạnh thấu tim, đầu óc cũng choáng váng cuồng.

Chung Trạch đang diễn chung cảnh với Lương Yên cũng phát hiện cô khác lạ, lo lắng hỏi: “Yên tỷ, chị chứ?’’

Lương Yên lắc đầu: “Không việc gì, khá .’’

Chỉ là cảnh tiếp theo cô lời thoại.

một lời còn kịp thì Lương Yên “Hắt xì” hắt một tiếng.

Cô vẫn thể che giấu chuyện cảm lạnh.

Chúng Trạch nhíu mày, với đạo diễn: “Đạo diễn, Yên tỷ cảm , để cho cô nghỉ ngơi một chút .’’

Lương Yên còn khoát khoát tay rằng nhưng cánh tay giống như gãy thành từng khúc, thế nào cũng thể nhấc lên nổi.

Cô từ bỏ, cam chịu phần đạo diễn để cho bác sĩ đến giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.

Giống như các đoàn phim khác, để phòng ngừa xảy những chuyện mong đợi “Nhân Tâm” cũng cho mời một đội ngũ y tế theo đoàn.

Lương Yên một bên nghỉ ngơi, nghiêm túc Đồng Lôi và Vương Nhất Lỵ phim.

Lúc hai diễn viên gạo cội của giới giải trí diễn chung với , trong ánh mắt giống như bùng cháy những tia lửa rực rỡ.

Chung Trạch theo bên cạnh cô, ngừng lẩm bẩm: “Yên tỷ , chị cũng thể công việc mà mặc kệ sức khỏe của , chị xem những nghệ sĩ thế hệ chúng ở trong làng giải trí , lúc về già sức khỏe xuất hiện đủ các vấn đề đấy thôi.’’

“Chung Trạch.” Lương Yên nghiêm túc , hỏi: “Biết quá nhiều chuyện sẽ g.i.ế.c diệt khẩu đấy.’’

Chung Trạch: “……”

Chẳng mấy chốc bác sĩ đến, tiên đưa cho Lương Yên một ống cặp nhiệt độ cơ thể.

Vài phút , Lương Yên lấy nhiệt kế đưa cho bác sĩ.

Bác sĩ là một đàn ông trẻ tuổi, nhận thấy nhiệt kế xem, đó cau mày : “Nóng đến 39 độ .’’

lúc Đồng Lôi mới kết thúc cảnh đến nơi , lời bác sĩ , ngạc nhiên về phía Lương Yên một cái.

Lương Yên sờ đầu, uể oải : “Vâng.’’

Chung Trạch sợ hết hồn: “Mẹ nó, chị sốt đến mức .’’

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-127-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]

Đạo diễn cũng thể ngờ Lương Yên đang phát sốt, rõ ràng qua khí sắc vẫn cơ mà.

Cũng may các cảnh hôm nay của Lương Yên cũng xong hết , còn việc gì nữa lập tức cho cô về nhà nghỉ ngơi.

Lương Yên lê bước chân nặng nề rời khỏi phim trường.

Đồng Lôi đưa mắt theo những nhịp bước lảo đảo vững của Lương Yên, thoáng qua biểu cảm mặt cô một chút, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Loại tâm tình giống như vốn dĩ bạn là một con sói mạnh mẽ trong khu rừng, nhưng một ngày nào đó bỗng nhiên trở thành một chú dê con yếu ớt, hề lực sát thương nào nhưng vẫn kiên trì chống đỡ đến cùng.

Cuối cùng Đồng Lôi vẫn quyết định gọi điện cho Lục Lâm Thành, mặc dù là đến thăm bạn nhưng ngay cả mặt mũi cũng thấy, khi rời còn tặng cho đoàn phim “Trà gừng đường rõ”, rõ ràng là khẩu thị tâm phi, miệng một đường lòng nghĩ một nẻo.

“Này, vợ của đang phát sốt đấy, 39 độ.’’

chỉ với một tiếng thế thôi, ý gì khác .’’

***

Lần Lương Yên thực sự ốm nghiêm trọng, cô một một về phòng trọ, ngay lập tức lên giường .

Vừa trong chăn, cô cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, mí mắt cũng dán chặt .

Lương Yên ngủ một giấc, đó tiếng chuông cửa bên ngoài đánh thức.

rời giường mở cửa chút nào, trở tiếp tục ngủ, đó kéo chăn trùm kín , nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang lên, Lương Yên ngủ , chẳng còn cách nào khác đành dậy cửa.

“Ai ?’’ Cô tức giận mở cửa .

……

Lương Yên tiếp tục ngủ.

Lục Lâm Thành ghế sô pha trong chốc lát, quanh quan sát cách bài trí căn hộ nơi Lương Yên đang ở, đó dậy đến phòng ngủ của cô.

Lương Yên ngủ , đôi môi khẽ mấp máy tựa như như đang gì đó.

Lục Lâm Thành vô thức cúi xuống.

“Mệt quá… Nặng quá…’’

Lục Lâm Thành hiểu.

“Cái gì mệt quá, cái gì nặng quá cơ?’’ Anh nhẹ giọng hỏi.

Đối mặt phụ nữ vẻ mặt nhợt nhạt ốm yếu đang giường, giọng tự chủ mà trở nên dịu dàng ôn nhu.

“Tạ nặng quá.’’ Lương Yên đột nhiên nức nở hai tiếng, “Em thể nâng nổi, quá nặng.’’

Loading...