Lúc Lục Lâm Thành mới hiểu Lương Yên đang mơ thấy khi cô còn nhỏ ở trong trường thể thao luyện tập cử tạ.
Trước bao giờ Lương Yên kể về gia đình, về thời thơ ấu của , vẫn luôn cho rằng chắc hẳn cô sinh trong một gia đình bình thường nào đó, cho cho đến khi thấy bức ảnh chụp huấn luyện cử tạ của Lương Yên trong hot search đó.
Chiếc áo lót ố vàng, hai gò má phúng phính cao nguyên đỏ bừng, còn ánh mắt kiên cường lúc nâng cây tạ nặng nhọc.
Và cả Trần Tuyết Vân.
Năm đó cô cũng từng với Trần Tuyết Vân từng xuất hiện và tìm đến cô.
Tại . Bây giờ hỏi cô, nhưng đáng tiếc cô mất trí nhớ, thậm chí ngay cả bản cũng thể nhớ nổi.
Lục Lâm Thành trầm mặc, ánh mắt rơi đôi môi khô khốc vì sốt cao của Lương Yên.
Lục Lâm Thành rót một ly nước, lúc trong lòng bàn tay thể mấy viên thuốc màu trắng.
Anh từng chăm sóc ốm bao giờ, vì thế lúc đút nước cho Lương Yên cẩn thận đổ, một ít nước chảy từ cằm cô trong cổ áo.
Cô sở hữu một làn da trắng nõn nà tì vết, xương quai xanh quyến rũ nổi bật.
Anh và Lương Yên kết hôn hơn hai năm.
Yết hầu Lục Lâm Thành khẽ nhúc nhích, cố gắng kiếm chế ham đang trào dâng trong lòng, nhưng cơ thể theo bộ não, cảm thấy hổ.
Lục Lâm Thành dứt bỏ tạp niệm đen tối, đưa thuốc hạ sốt đến mặt Lương Yên: “Lương Yên, uống thuốc .’’
Có thể là vì nước chảy trong quần áo khiến Lương Yên chút thoải mái, cô nhắm chặt hai mắt kéo cánh tay , giọng hàm hồ rõ: “Không uống.’’
Lục Lâm Thành đặt viên thuốc kề sát bên môi cô: “Lương Yên, dậy uống thuốc xong hẵng ngủ tiếp.’’
Lương Yên để ý đến.
Lục Lâm Thành tức giận, dứt khoát nâng Lương Yên lên, : “Lương Yên, nhanh dậy uống thuốc nào.’’
Lương Yên mơ mơ màng màng mở mắt , khuôn mặt mắt vô cùng quen thuộc, giống chồng cũ của cô.
Lục Lâm Thành thể cô đang bệnh chứ. Không .
Lương Yên loại bỏ chồng cũ khỏi khỏi đáp án, vì thế cho rằng chính là “Tiểu Lục Lâm Thành” Chung Trạch.
Chậc chậc, tiểu tử , ở đoàn phim thì mở miệng là một Yên tỷ, hai Yên tỷ.
Lương Yên đưa tay …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-128-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]
“Bốp” một tiếng, lòng bàn tay nóng bừng vì sốt cao tựa như đang vô tình đạp c.h.ế.t một con muỗi đánh gáy “Chung Trạch”.
“Tại gọi là Yên tỷ nữa?’’
Lục Lâm Thành buông ly nước xuống, mặt đổi sắc gỡ cánh tay đặt của Lương Yên xuống.
“Anh gọi em là Yên tỷ lúc nào?’’ Người đàn ông chất vấn hỏi.
Lúc Lương Yên sức lực chuyện, nhắm mắt để ý đến .
Lục Lâm Thành lắc lắc Lương Yên giống như đang dạy bảo một đứa trẻ học mẫu giáo chịu ăn cơm.
Lương Yên thể gì khác hơn là mở mắt, bóng dáng mơ hồ của đàn ông mắt dần dần trở nên rõ nét.
Không là Chung Trạch, mặc dù ngũ quan từ một góc độ nào đó lên giống nhưng rõ ràng mắt còn trai hơn Chung Trạch nhiều.
Chẳng trách gọi cô là Yên tỷ.
Là Lục Lâm Thành.
Lương Yên âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Mẹ ơi, cô mới đánh ót chồng cũ siêu của , còn bắt gọi là Yên tỷ nữa chứ.
Vô cùng kích thích.
Lục Lâm Thành thấy ánh mắt Lương Yên dần dần trong suốt thần, còn cho là cô tỉnh, vì thế xụ mặt: “Uống thuốc.’’
Lương Yên thể hiểu tại Lục Lâm Thành thể cô đang nghỉ ngơi ở đây, đến thì đến , nhưng đối xử với bệnh nhân đang ốm còn tỏ lạnh lùng hung hăng như thế, dáng vẻ giống như khác đang nợ tám trăm vạn , thực sự khiến khác phát cáu.
Đâu cô bảo đến .
Lương Yên viên trong tay , đó mặt sang chỗ khác.
“Kêu bố.”
“…” Bây giờ Lục Lâm Thành đang nghi ngờ rốt cuộc bản nôn nóng chạy đến đây để gì.
Lục Lâm Thành chịu kêu bố, nhưng cuối cùng Lương Yên vẫn ngoan ngoãn uống thuốc. Trong căn hộ của cô chỉ một phòng ngủ và một cái giường, Lục Lâm Thành thoáng qua phần giường trống bên cạnh Lương Yên phía bên , mới vòng qua đặt m.ô.n.g xuống thì thắt lưng nào đó đá một cước.
Lục Lâm Thành ôm eo đầu , cũng Lương Yên tỉnh táo vẫn còn mơ màng buồn ngủ, rõ ràng còn cuộn tròn thành một đống nhưng bây giờ tứ chí giang rộng hết cỡ chiếm bộ phần giường.
Anh nhớ rõ tư thế ngủ của Lương Yên , vẫn luôn yên lặng nghiêng , đôi khi ngủ say sẽ dần dần nhích gần đến bên , đó tựa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nhúc nhích.