“Làm em.”
"Lục Lâm Thành, buông em , đây là đang cưỡng gian đấy, trận trụi trắng trợn cưỡng gian, em báo cảnh sát, em báo cảnh sát.”
Lương Yên giữ chặt lấy thắt lưng kéo trong phòng ngủ, đá đá chân giãy giụa la lớn.
Lục Lâm Thành ném Lương Yên giường, bên mép giường từ cao xuống, bàn tay vẫn đang còn cởi cúc áo sơ mi: “Em báo .”
Cả Lương Yên theo quán tính bật lên hai , đó vội vàng bò dậy, đề phòng chỉ Lục Lâm Thành: “ Anh , đừng đến đây, mà đến đây nữa thì em sẽ hét lên thật đấy, em thực sự sẽ hét lên đấy.”
Lục Lâm Thành thong thả xắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, đó giường chống eo: “Em gọi , em gọi rách cả cổ họng cũng đến cứu .”
Lương Yên: ...
Đây là lời thoại lộn xộn gì ?
Lục Lâm Thành giả vờ như đang tiếp tục về phía .
Lương Yên nhanh chóng lăn sang phần giường bên : “Anh đừng đến đây, em, em…’’ Cô Lục Lâm Thành vẫn đang tiếp tục ép đến gần, vội vàng la lên: “Chỗ của em cái !’’
Lục Lâm Thành sửng sốt, hiểu ý cô : “Cái nào cơ?’’
Lương Yên trừng mắt liếc một cái, vẫn cảm thấy chuyện khó mà mở miệng, suy nghĩ lâu mới tìm một cách giải thích tương đối uyển chuyển: “Đồ bảo hộ an .”
“Chẳng lẽ cho rằng trong nhà một phụ nữ độc sẽ những đồ vật như thế ? Nó là thuốc kích thích tiêu hóa .”
Lục Lâm Thành thấy những lời của cô, một lúc lâu cũng thể thành lời.
Anh đột nhiên hối hận tại cửa hàng tiện lợi lầu mua một hộp, Lục Lâm Thành Lương Yên, sờ sờ túi quần xẹp lép: “Nếu như mang theo thì ?’’
“Đi c.h.ế.t .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Yên đỏ bừng, vơ lấy một chiếc gối đầu ở giường ném về phía .
Lục Lâm Thành gối đầu đập một cái, đó xuống giường, ánh mắt phòng của Lương Yên móc từ trong túi áo một vật gì đó đưa cho cô: “Cầm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-222-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]
Trong tay là tấm thẻ ngân hàng.
Lương Yên tấm thẻ ngân hàng của trong tay , vô cùng nghi hoặc: “Không em để Bành Bành đưa cho ?’’
Cô bỗng nhiên nảy một khả năng: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ rút hết tiền trong bây giờ mới trả thẻ cho em ?’’
Lục Lâm Thành thở dài, đẩy thẻ đến Lương Yên: “Anh động nó, trả cho em nguyên vẹn.”
Lương Yên nửa tin nửa ngờ: “Anh ý gì, thúc giục em trả tiền ?’’
Lục Lâm Thành đến mặt cô xuống, im lặng hai giây, đó : “Lương Yên, chuyện liên quan đến tiền , vốn dĩ đó là việc nên giúp em giải quyết.’’
“Em thể dứt khoát đồng ý trả cho tám trăm vạn như thế cũng bất ngờ đấy.’’
“Cho nên thực em nợ bất cứ thứ gì cả.”
Lương Yên cũng trầm mặc , cô chuyện liên quan đến tiền trong miệng là đang ám chỉ chuyện ruột Trần Tuyết Vân của cô.
“Chuyện mới liên quan đến thì .” Lương Yên tiếp tục đến chủ đề liên quan đến Trần Tuyết Vân nữa, cầm lấy thẻ ngân hàng mặt : “ mà thì thôi .’’
Lục Lâm Thành cô nhét thẻ trong túi áo, : “Anh trả tiền cho em nhưng em đừng mua nhà.’’
“Hả?’’ Lương Yên xong lập tức vui: “Dựa cái gì chứ?’’
Lục Lâm Thành: “Trở về tiểu khu Nam Tĩnh , ở cùng với , nơi đó an .”
Lục Lâm Thành thề với trời những lời với mục đích vô cùng đoàng hoàng trong sáng, hề trộn lẫn bất cứ tâm tư nào khác. Bây giờ Lương Yên đang thuê một căn hộ trong tiểu khu dân cư bình thường, vẻ như cũng tệ lắm nhưng thực sự phù hợp với một nhân vật của công chúng như cô chút nào cả. An ninh ở đây hề đảm bảo an và sự riêng tư cho các hộ gia đình, mỗi Lục Lâm Thành đến đây thấy cửa tiểu khu lực lượng bảo vệ kiểm tra đều cảm thấy lo lắng cho cô.
Mặc dù bây giờ Lương Yên kiếm tiền, nhưng hiển nhiên vẫn đủ để mua nổi một căn hộ trong tiểu khu Nam Tĩnh, cho nên tính tính , để đảm bảo an và riêng tư cho , cô dọn về ở chung nhà với là thích hợp nhất. Người trong khu Nam Tĩnh giàu thì sang, bình thường ngay cả một con muỗi cũng thể bay lọt , cho dù hai đang tay trong tay dạo vườn hoa tiểu khu chăng nữa cũng sợ chó săn chụp .
Lục Lâm Thành kiên nhẫn giải thích hơn thiệt trong chuyện cho cô một .