Rốt cuộc cô chuyện gì.
Mà khiến Lục Lâm Thành thèm quan tâm đến cô trong suốt hai năm trời??
"Lục Lâm Thành." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Yên nhăn nhó, nước mặt giàn dụa đến đáng thương, giọng tủi não lòng khiến thể mềm lòng: “Có em … Có em cho đội nón xanh ?’’
Lục Lâm Thành đang động tình: “…”
Lương Yên thấy vẻ mặt do dự của Lục Lâm Thành, càng nghĩ càng cảm thấy chính là nguyên nhân , bụm mặt đau đớn chết: “Có em theo đuổi , đó kết hôn với , kết quả khi kết hôn bận rộn công việc của , em chịu cảnh cô đơn tĩnh mịch cho đội nón xanh, cầm tiền của nuôi tình nhân, cuối cùng bắt gian tại giường. Anh đau lòng tức giận, nhưng còn thể dứt tình với em nên mới ly hôn, đó tha thứ cho nên vẫn một mực để ý đến em, còn em thì vẫn luôn cầu xin tha thứ nhưng tất cả đều vô dụng, cho đến khi em mất trí nhớ, mới cảm thấy em còn thể sửa chửa sai lầm một chút.”
“Không em cố ý cho đội nón xanh hu hu hu hu…”
Lục Lâm Thành từ trời giáng xuống một chiếc nón xanh mơn mởn đỉnh đầu thấy suy luận trinh thám vô cùng hợp lý một kẽ hở của cô mà mặt mày cũng sắp tái xanh , giật cánh tay đang che khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.
Ngay lúc thực sự cạy đầu phụ nữ để xem rốt cuộc trong đó đang chứa cái gì?
“Em thử dám cho đội nón xanh một chút xem!’’ Anh nghiến răng nghiến lợi một câu, đó cúi đầu hung hăng che kín đôi môi cô.
“Ưm ưm ưm!” Lương Yên còn bắt đầu hôn đến trời đất cuồng.
Lục Lâm Thành hôn xong, buông khuôn mặt đỏ bừng của Lương Yên , lồng n.g.ự.c ngừng phập phồng lên xuống, giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hung ác :
“Từ nay về nghĩ đến những thứ lung tung vô lý như thế nữa, nhớ thì nhớ , cả đời thể nhớ cũng , ngày mai lập tức đến Cục Dân Chính phục hôn với .”
“Em còn …Ưm…”
Lương Yên mới ba chữ thì hôn.
Lần Lục Lâm Thành còn kiên nhẫn như nữa, một tay luồn từ áo ngủ cô trong, nắm lấy một bên n.g.ự.c mềm mại, động tác xoa lấy xoa để thô bạo.
Trước n.g.ự.c Lương Yên đau, đó vô thức nghĩ đến bức ảnh kích tình triền miên xoa n.g.ự.c của Bạch Dĩnh và gã sản xuất đầu hói .
So với gã đầu hói nọ thì Lục Lâm Thành cũng chỉ tướng mạo ngoại hình là trai hơn một chút mà thôi, còn động tác gì khác với ?
Qủa nhiên đàn ông chẳng cái gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-234-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]
Lương Yên đó bịt kín đôi môi trong miệng chỉ còn tiếng ngâm nga rên rỉ vô nghĩa, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt động tình, tức giận nghĩ.
Mãi cho đến tận nửa đêm.
Cuối cùng Lục Lâm Thành mới gầm nhẹ một tiếng, xem như buông tha cho cô.
Lúc Lương Yên ngay cả sức lực khép chân cũng , âm thanh phát nơi cuống họng cũng đều là âm câm, nhưng cuối cùng vẫn nhịn .
"Lục Lâm Thành."
Lục Lâm Thành đang cúi đầu dọn dẹp hạ bừa bộn của hai nười, khăn giấy dùng qua vứt giường chất đống giống như một sân đá bóng thu nhỏ, âm thanh của Lương Yên, ngẩng đầu lên cô: “Ừ?’’
Hai chân Lương Yên đau nhức dữ dội, trần nhà nước mắt: “Anh , cho đến tận bây giờ vẫn một nhóm hâm mộ tin rằng vẫn còn là xử nam đấy.”
Lục Lâm Thành lên tiếng, chăm chú Lương Yên đang dửng dưng ở nơi đó, dáng vẻ phảng phất như một tia nguy hiểm cũng cảm nhận , nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
Chờ đến khi Lương Yên giật phát hiện nguy hiểm thì chậm, vận sức chờ phát động, đó sự phản kháng vô lực của cô tiến cô.
Giọng khàn khàn của đàn ông lúc động tình nét quyến rũ gợi cảm c.h.ế.t : “Lần em thể cho mấy bọn họ rốt cuộc nhé.”
Cái rắm!
Bàn tay nhỏ bé của Lương Yên liều mạng nắm chặt lấy tấm ga trải giường bên , trong miệng khẽ phát âm thanh rên rỉ, dám xuống nhưng cũng thể cảm nhận nhất định sưng lên .
… … …
Lúc Lương Yên tỉnh dậy là hơn mười hai giờ trưa, phần giường bên cạnh trống rỗng một bóng .
A!
Lương Yên nhe răng trợn mắt dậy, tấm chăn theo động tác dậy của cô trượt xuống đến tận thắt lưng, n.g.ự.c còn mấy dấu hôn đỏ chói đập mắt.
Quần áo ngủ mặc tối qua ném , Lương Yên nhặt chiếc áo sơ mi trắng của Lục Lâm Thành qua quýt mặc lên , bước đầu tiên xuống giường đôi chân run rẩy hư giống như đang giẩm bên bông vải.