Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 235: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn

Cập nhật lúc: 2025-08-09 05:33:09
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Yên đó một lúc lâu mới thể chắc chắn đôi chân vẫn là của , khó khăn lê từng bước một về phía phòng tắm rửa mặt.

Dòng nước ấm áp chảy khoan khoái dễ chịu.

Lương Yên lau lau mặt, phòng tắm một vòng, lúc đầu óc mới tỉnh táo đôi chút.

Từng cảnh từng cảnh đêm qua tựa như một bộ phim cứ tua tua trong đầu cô.

Lương Yên tự chủ đỏ mặt hổ, vốn dĩ lắc đầu để vứt bỏ những ký ức thích hợp cho thiếu nhi , nhưng đúng lúc đột nhiên hoảng hốt phát hiện dường như chút gì đó giống.

Không đúng đúng, những cảnh tượng thích hợp cho thiếu nhi trong đầu cô , tại cảm giác đúng lắm.

… …

Dội nước lên , Lương Yên đỏ mặt, đó cố gắng loại bỏ từng chút từng chút những ký ức thích hợp cho thiếu nhi khỏi đầu .

Có tối hôm qua, ừ.

vẫn còn mấy cảnh nữa, Lương Yên cau mày nhớ , rõ ràng giống tối qua mà!

Đầu tiên là ở giường, nếu như là màu sắc kiểu dáng ga trải giường khác thì dễ dàng nhẫm lẫn với tối qua cùng lăn lộn ở cùng một chỗ.

Sau đó là…

Lương Yên cắn cắn môi , xung quanh phòng tắm một vòng.

Lương Yên hoảng hốt thấy nửa của ghé mặt bồn rửa mặt, lưng dán chặt cơ thể của đàn ông phía , cô đối mặt với tấm gương phía nức nở.

Những ký ức ở trong phòng tắm càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng nhiều.

Bồn cầu, tấm rèm ngăn cách với bồn tắm, nước nóng bốc lên mờ mịt, còn gian phòng tắm vói hoa sen nơi cô đang bây giờ, mỗi một nơi đều ký ức.

mà rõ ràng tối qua hai chỉ ở giường, căn bản hề đặt chân xuống mặt đất!

….

Lúc Lục Lâm Thành bưng cơm trưa phòng ngủ thì thấy Lương Yên mới bước từ trong phòng tắm.

Bàn tay cầm khăn lông cái cái lau tóc, ánh mắt chằm chằm mặt đất, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lục Lâm Thành thả cơm trưa xuống, đó đến cầm lấy khăn lông trong tay Lương Yên lau tóc cho cô.

“Đói ? Đợi lau tóc xong chúng qua ăn cơm nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-235-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]

Lương Yên chợt ngẩng đầu lên, về phía Lục Lâm Thành, giật giật góc áo của .

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự chắc chắn, hỏi :”Có chúng từng “” trong phòng tắm ?’’

Động tác đang lau tóc cho cô của Lục Lâm Thành dừng trong chốc lát.

Lương Yên: "Hơn nữa cuối cùng còn cho em .”

Ngày ngóng đêm mong khó khăn lắm mới nhớ một chút ký ức, nhưng nhớ thể miêu tả .

Mẹ nó!

Thật hổ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Yên đỏ bừng, cô ưỡn thẳng sống lưng, vô cùng nghiêm túc thẳng ánh mắt Lục Lâm Thành.

Nhận ám hiệu nhắc nhở của Lương Yên, Lục Lâm Thành nhớ đến một trong phòng tắm , che miệng khẽ ho một tiếng: “Ừ.”

Đã trong cuộc mở miệng xác nhận, mặt cô lúc là nam chính của màn play trong phòng tắm , những ký ức trong đầu Lương Yên nhất thời tươi mới sống động hơn ít.

đè chặt ở vách tường, vòi hoa sen đỉnh đầu ngừng phun nước, một chân cô chống đỡ mặt đất, một chân nâng lên đặt ở khuỷu tay , dịch thể trắng đục ở chỗ hai kết hợp với theo động tác rút đưa của tràn ngoài, đó men theo đôi chân mảnh khảnh của cô chảy xuống dòng nước rửa trôi xuống mặt đất. Cô ngẩng đầu, tựa như một con cá mắc cạn thiếu nước há hốc mồm, đó chỉ , cô thảm thương thành như , nhưng đàn ông mặt vẫn thương hoa tiếc ngọc ý định dừng .

Cảnh tượng nóng bỏng trong danh sách hạn chế.

Lúc Lục Lâm Thành mới kịp phản ứng , dùng ánh mắt thể tưởng tượng nổi về phía Lương Yên: “Em nhớ ?’’

"Không." Lương Yên ôm đầu, cau mày : “Em chỉ nhớ loáng thoáng nhớ một đoạn ngắn mơ hồ thôi.”

Biểu cảm mặt Lục Lâm Thành là nên vui buồn, hỏi: “Vậy em còn nhớ cái gì khác nữa ?’’

Lương Yên hỏi đến nghẹn họng.

Mười giây .

“Không nhớ.” Ánh mắt cô thẳng về phía , vẻ mặt lúc chuyện vô cùng bình tĩnh, câu trả lời hết sức trơn tru, phảng phất như chuyện cô đang nhớ đến là một chuyện nghiêm túc .

Trên mặt Lục Lâm Thành thấp thoáng ý nín , tiếp tục cầm khăn lông lau tóc cho cô: “Cho nên em chỉ nhớ chuyện thôi ?’’

Lương Yên thẹn quá hóa giận.

Cô hung hăng đưa tay đẩy n.g.ự.c một cái: “Anh thể nhẹ nhàng hơn ?’’

Khó khăn lắm cô mới thể tìm một chút ký ức chính là Lục Lâm Thành “ ở trong phòng tắm, tối hôm qua cũng thế, mảy may thương tiếc chịu dừng khiến bây giờ chỗ đó của cô vẫn còn ê ẩm chua xót thoải mái, nó cũng bằng thịt đấy! Có là búp bê t.ì.n.h d.ụ.c !

Loading...