Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 239: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn

Cập nhật lúc: 2025-08-09 05:33:42
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Yên lạnh mặt: “Chị cảm thấy thời gian gần đây trợ lý của nhiều, đổi thành một ít .”

Bành Bành lập tức che miệng .

Không .

Hai cùng bước thang máy xuống.

Khương Mộc đến địa điểm diễn buổi họp báo , Lương Yên khoác một cái áo khoác, cùng với Bành Bành hai lái xe đến.

Trong thang máy, Lương Yên và Lục Lâm Thành vẫn đang chăm chú trò chuyện Wechat với , buổi họp báo vẫn còn một tiếng nữa mới bắt đầu nhưng Lục Lâm Thành đến nơi, cho Lương Yên diễn viên nhí đóng vai con của hai bọn họ trong phim cũng mặt.

Lương Yên liếc mắt: [Nhớ bảo gọi là chú Lục đấy.]

Lục Lâm Thành nhàn nhạt một tiếng, trả lời cô: [Được.]

Lục Lâm Thành: [Anh chờ em đến, cần gấp .]

Lương Yên cất điện thoại trong túi, cùng với Bành Bành hầm để xe.

Kỹ năng lái xe của Bành Bành tồi, thậm chí còn nhàn nhã ngâm nga một bài hát nào đó, Lương Yên ở hàng ghế cầm điện thoại di động xem nội dung chương trình buổi họp báo lát nữa sẽ diễn .

Hôm nay là thứ bảy, lượng xe chạy qua chạy đường tương đối nhiều nên con đường đến địa điểm buổi họp báo cũng tắc nghẽn mấy đoạn, hơn nữa dường như hôm nay hai đen đủi, cứ đến ngã tư đường là y như rằng đều gặp đèn đỏ.

Lương Yên đồng hồ đeo tay, chỉ còn nửa tiếng nữa buổi họp báo sẽ bắt đầu như kế hoạch định, cô cũng đến trễ mang tiếng mắc bệnh ngôi nên mở miệng thúc giục Bành Bành cố gắng lái nhanh nhất thể.

Bành Bành cầm tay lái gật đầu.

Lúc đến ngã tư tiếp theo khó khăn lắm mới thấy đèn xanh, Bành Bành đang vui vẻ chuẩn qua, kết quả đèn xanh bật sang đèn đỏ ngay đúng khoảnh khắc xe của cô đang gần đến vạch chờ.

“… …. …”

Hai đau trứng chờ đợi chín mươi giây đèn đỏ.

Sau lưng dòng xe đang nối đuôi chờ xếp thành một hàng dài tít tắp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-239-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]

Đèn xanh sáng lên, vì thể hiện kỹ thuật lái xe của một trợ lý vàng đa năng mặt ông chủ của , Bành Bành lập tức đạp chân ga xuất phát.

Chiếc xe đang chở Lương Yên khởi động nhanh nhất trong ba chiếc xe đầu cùng xếp hàng chờ đợi ngang .

Cho đến khi một chiếc xe van màu xám bạc đột nhiên vượt đèn đỏ lao thẳng từ con đường bên cạnh xông .

Tốc độ cực nhanh, đường xiêu vẹo theo một kết cấu trình tự gì cả.

Bành Bành ngừng thở, gấp gáp đạp thắng xe: “!!!”

Con ngươi Lương yên bỗng nhiên thu nhỏ : “!!!”

Trên đường cái vang lên tiếng thắng xe chói tai thảm thiết.

Đám bộ đang chờ đèn đỏ hét lên chạy trốn tản .

“Ầm” một tiếng vang thật lớn.

Đầu chiếc xe van màu xám bạc đụng đuôi xe Mercedes màu đen.

Mãnh vỡ xe văng tung tóe khắp nơi, nhưng mà phần lớn trong chúng đều là của chiếc xe van , còn bên trái chiếc xe Mercedes một lực mạnh đ.â.m khiến đuôi xe lõm , đèn xe phía cũng vỡ nát.

Tất cả túi khí an xe đều bung , Lương Yên đang ở hàng ghế nên lúc xe đầu xe tải bụng cơ thể cũng theo quán tính đập mạnh về phía .

Trước mắt Lương Yên lúc là màu xám trắng, đôi tai cô ù thể thấy bất cứ thứ gì đang xảy xung quanh nữa, trong khoảnh khắc cô cảm nhận cái c.h.ế.t đến với chỉ còn trong gang tấc mà thôi.

Tất cả những hình ảnh bỗng nhiên hiện như phản chiếu ngay mắt.

Lúc còn bé, ánh đèn điện đung đưa trong căn phòng chật hẹp, tiếng cha ngày ngày cãi bao giờ ngừng, mặt đất ngổn ngang những mảnh vỡ chén đĩa đập nát chính là kết quả của những trận cãi đó, cô bên cạnh cắn cắn ngón tay, mái tóc rối bù khô vàng, còn cơn đói đang hành hạ bản .

Trong căn phòng huấn luyện luôn luôn tràn ngập mùi mồ hôi khó chịu của trường thể thao, âm thanh ồn ào huyên náo hỗn tạp, huấn luyện viên vỗ vỗ cô, mở miệng trọng lượng của quả tạ thể tăng thêm nữa. Chiếc áo lót sớm tắm mồ hôi trở nên ố vàng, mấy sợi chỉ bung đường may xung quanh ống quần đùi tựa như những sợi lông rũ xuống, một một ngừng lặp lặp động tác nâng lên hạ xuống, trong tay là đòn tạ chẳng nhẹ hơn so với cân nặng cơ thể cô là mấy. Mái tóc ngắn mồ hôi thấm ướt, túm thành từng túm dính sát da đầu, mồ hôi đầm đìa chảy xuống vầng trán nhỏ nhắn, lướt qua gò má khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng tụ cằm, đó từng giọt rơi xuống nền đất xi măng cũ kỹ, hòa lẫn với cát bụi mặt đất.

Tuổi dậy thì, cô bắt đầu cảm thấy n.g.ự.c truyền đến cơn đau âm ỉ, quần lót dính vết máu, lúc đó cô còn tưởng rằng sẽ chết, giường ký túc xá, nắm chặt trong tay mười đồng tiền duy nhất mà kiếm từ việc bán phế liệu.

Loading...