Lục Lâm Thành : “Mất trí nhớ? Lại lấy cái cớ , bởi vì mất trí nhớ cho nên thể những chuyện ngu xuẩn đến thứ hai, nếu như hôm nay ở đó, Lương Yên, cô xem bây giờ cô đang ở ? Hử?’’
Lương Yên tựa như một đứa trẻ lớn phê bình, tự đuối lý, càng ngày càng cúi thấp đầu như chôn vùi trong ngực.
Bầu khí bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, dường như Lục Lâm Thành còn mắng tiếp, cho đến khi thấy một tiếng thút thít.
Lương Yên hít hít mũi, nghẹn ngào.
Cô trực tiếp dùng ống tay áo lau nước mũi, kết quả càng lau càng nhiều: “Hu hu hu, đừng… Đừng mắng .’’
Lục Lâm Thành thấy nước mắt của Lương Yên, cắn răng : “Cô nên mắng.’’
Lương bỗng chốc bật thành tiếng, thút tha thút thít vô cùng ủy khuất, ngừng những lời say*.
(Lời say: Những lời trong lúc say rượu.)
“Anh cho rằng, những nữ diễn viên tuyến mười tám như chúng … Dễ dàng lắm hu hu hu…’’
“Anh cho rằng … Anh cho rằng uống rượu lắm … Anh cho là gì … là nhà sản xuất phim, đắc tội nổi hu hu hu…’’
“Anh nổi tiếng như đương nhiên thể hiểu tình cảnh của , vai diễn, … Trước …’’ Lương Yên nức nở một tiếng, “Mỗi ngày đều chạy thử thật nhiều vai diễn, chạy đến các đoàn phim, rõ ràng bảo hóa trang sẵn sàng sẽ dùng nhưng cuối cùng vai diễn khác dùng quan hệ cửa cướp mất.’’
“ cũng hiểu tại chuyện thành thế .’’ Lương Yên lóc tựa như một lệ nhân nhi*, gò má đỏ bừng, “Loảng xoảng một cái”, thậm chí cô dùng tay diễn tả một cách khoa trương, “Sau đó nhớ cái gì nữa cả, thảm hại như thế nào chăng nữa cũng vai để diễn, nhưng tại bây giờ, bây giờ gì cả, hu hu hu hu hu… Không… Không gì cả.’’ Lương Yên đột nhiên chỉ Lục Lâm Thành, “Còn … Người hâm mộ của … Hu hu hu… Mỗi ngày đều mắng dữ dội.’’
(Thường dùng để miêu tả phụ nữ đẫm nước mắt.)
Trong phút chốc Lục Lâm Thành phân biệt rốt cuộc là Lương Yên say thật giả vờ say, nhưng cô lải nhải nhiều như , lửa giận trong lòng bỗng nhiên dập tắt hơn ít.
Anh lấy điện thoại thời gian, một giờ sáng.
Ngày mai còn dậy sớm việc.
Lục Lâm Thành thở dài một tiếng, bế Lương Yên lên giường , đó cam chịu phận cầm khăn lông lau chân lau tay coi như đang tắm rửa cho cô.
Lương Yên giường mềm mại nhắm mắt sờ soạng cởi quần áo ném xuống giường, ngủ trong chốc lát, đó cảm giác phần đệm giường bên cạnh lún xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-32-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]
Lục Lâm Thành tắm xong , thoang thoảng mùi hương bạc hà nhàn nhạt của sữa tắm.
Hắn đóng phim phim trường, nghỉ ngơi trong phòng khách sạn, chỉ một chiếc giường.
Ký ức của Lương Yên trở nên mơ hồ.
Tại cảnh tượng quen thuộc đến thế, hình như, hình như cũng như , đêm đó cô đang ngủ một giường, đó phần đệm giường bên cạnh đột nhiên lún xuống, Lục Lâm Thành trở về.
Sau đó, đó…
Lương Yên đỏ mặt, sức vùi đầu trong gối.
Ngày hôm cô nổi cáu với , còn đêm qua hề cảm giác gì.
Lục Lâm Thành duỗi tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, thấy Lương Yên giống như một con đà điểu vùi đầu trong cát, mở miệng hỏi: “Sao ? Đau đầu ?’’
“Không .’’ Giọng buồn bực khó chịu của Lương Yên xuyên qua chiếc gối đầu vang lên, cô chôn mặt trong gối nín thở một lát, cuối cùng vẫn thể chịu nữa, ngẩng đầu lên thở phì phò từng đợt từng đợt.
Lục Lâm Thành tắt đèn, bóng tối lập tức bao trùm khắp cả căn phòng, trở : “Ngủ .’’
Chẳng hiểu tại trong lòng Lương Yên cảm thấy cáu kỉnh, chính cô cũng bản đang say tỉnh, cảm nhận thở nhàn nhạt của Lục Lâm Thành đang bên cạnh, đột nhiên :
“Chuyện cảm giác với , là dối đấy.’’
Đêm khuya tĩnh lặng, bầu trời đêm chỉ còn một vầng trăng lưỡi liềm dịu dàng tỏa sáng.
Trong một căn phòng khách sạn nào đó, Lương Yên khẽ híp mắt, cắn môi hầm hừ gian nan chấp nhận một sự thật.
Cô “thượng” .
Đàn ông mà, quả nhiên buổi tối thể với quá nhiều.
Khi hai đối mặt , một là trong tình cảnh tắt lửa tối đèn cô kinh nghiệm chỉ thể nhẫn nhục chịu đựng . lúc đây khi ngọn đèn nhỏ mở , khi say lá gan của Lương Yên lớn hơn ít, nương theo ánh đèn ấm áp thấy cơ n.g.ự.c rắn chắc cùng với khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu t.ì.n.h d.ụ.c ửng đỏ của Lục Lâm Thành, hiểu tại cô liên tưởng đến những hâm mộ trong trang web video “sắc” Lục Lâm Thành, bộ màn hình đều là những đạn mạc* ngừng bật lên: “A a a a a a nam thần, cầu xin trực tiếp thượng em!’’