“Không .’’ Lương Yên dứt khoát từ chối, từ khi chuyện cô thủ quan Lục Lâm Thành bùng nổ, cư dân mạng và nhất là fan của Lục Lâm Thành đều hân hoan vui mừng, cho rằng giây phút thấy tờ giấy ly hôn mà bọn họ chờ đợi suốt hai năm nay đang ở ngay mắt, nếu như bây giờ cô mặt đính chính chỉ là do cô trượt tay ấn nhầm, thì chẳng khác nào cho cư dân mạng các vui vẻ vô ích .
Đến lúc đó hậu quả thật đúng là…
Lương Yên thử tưởng tượng một chút, đó nhịn rùng ớn lạnh.
Hơn nữa, Lương Yên phục khịt khịt mũi, căn bản là cô trượt tay , lúc cô thực sự thủ quan Lục Lâm Thành.
Rõ ràng đều kết hôn , tại mỗi thể bình đẳng công bằng với , còn cô và Lục Lâm Thành, chỉ là một mũi tên hướng đầu của cô.
Lương Yên đang đăm chiêu suy nghĩ, đúng lúc điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại một cái, màn hình hiển thị một dãy xa lạ.
Khương Mộc: “Ai ?’’
“Không .’’ Lương Yên do dự một lát mới nhận điện thoại: “A lô.’’
Đầu dây bên truyền đến giọng của một đàn ông: “Là .’’
Lương Yên thể gì khác hơn đành hỏi tiếp: “Anh là ai ?’’
“…” Người ở phía bên dường như bất ngờ dừng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng : “Lục Lâm Thành.’’
“!!!”Lương Yên sợ tới mức điện thoại di động trượt khỏi lòng bàn tay, lộn nhào trong khung mấy vòng mới bắt .
Lục Lâm Thành một đêm thức trắng giọng khàn khàn : “Lương Yên, chúng gặp mặt chuyện một .’’
Lương Yên còn tưởng rằng Lục Lâm Thành sẽ vỗ đầu che mặt mắng đến gà bay chó sủa trách móc cô tự xào scandal, kiểu gì cũng đ.â.m chọc xỏ xiên cô mấy câu mới tan mối hận trong lòng, nhưng ngờ rằng giọng điệu của còn khá bình thường, tựa như chuyện ồn ào là do kẻ khác chứ do cô. Thực sự đó Lương Yên bao giờ nghĩ đến chỉ một cái nhấn nút hủy theo dõi thể ầm ĩ kinh động đến như , dẫu chuyện xảy lúc đều là do cô tạo thành, liên lụy đến Lục Lâm Thành trong lòng cô cũng áy náy, cho nên lúc chuyện khí thế vẫn giảm hơn phân nửa, chỉ quy củ đáp: “Ừm.’’
Lục Lâm Thành: “Ngày cô thời gian rảnh , ngày hôm đó về nhà.’’
“…Nhà?’’ Lúc đầu Lương Yên còn thể phản ứng kịp, đó mới ý thức “nhà” phát từ trong miệng Lục Lâm Thành hẳn là căn hộ chung cư rộng hơn hai trăm mét vuông ở Nam Tĩnh , Khương Mộc đó là ngôi nhà chung của hai bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon/chuong-45-moi-nguoi-deu-mong-chung-toi-ly-hon.html.]
“Ừ.’’ Lục Lâm Thành nhàn nhạt trả lời, “Nếu chuyện gì nữa thì cúp máy đây.’’
Lương Yên để điện thoại di động xuống, nhật ký cuộc gọi hiển thị một phút ba mươi giây nhắc nhở cô đây là một giấc mơ.
Khương Mộc chỉ cần đến phản ứng của Lương Yên cũng đối phương nhất định là của Lục Lâm Thành, tiến đến hỏi: “Lục Lâm Thành gì ? Mắng cô ?’’
“Không .’’ Lương Yên lắc đầu, “Anh chỉ hẹn gặp mặt chuyện với một chút?’’
“Gặp mặt chuyện?’’ Khương Mộc nhíu mày, “Rồi , rõ chuyện gì ?’’
“Không.’’ Lương Yên tiếp tục lắc đầu, nhưng trong lòng mang máng đoán một hai.
Bị thủ quan đó còn lên hot search nhưng hề tức giận chút nào, giọng điệu trong điện thoại cũng vô cùng bình tĩnh, còn gặp mặt chuyện…
Lúc Lương Yên chỉ nghĩ đến một khả năng…
Bởi vì Lục Lâm Thành trực tiếp gặp mặt để bàn chuyện ly hôn!!
*****************
Khương Mộc phát hiện khi cúp máy Lương Yên bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường, cô chỉ cầm điện thoại lẳng lặng ở đó, giống như một con thú nhỏ bỏ rơi bên góc đường.
Lương Yên hít hít mũi.
Quả nhiên cuối cùng vẫn là ly hôn.
Dường như cô đang trở những ngày còn thơ ấu, bố luôn gây gổ cãi bỗng một ngày còn ầm ĩ nữa, hai còn cùng dẫn cô đến nhà hàng ăn một bữa cơm. Lương Yên còn nhớ rõ khi đó cô tay trái nắm tay bố, tay dắt tay , nhảy nhót tung tăng suốt cả dọc đường, phấn kích đến mức khuôn mặt ửng hồng, để hai nắm tay mang đến trường thể thao theo kiểu khép kín nội trú.
Lương Yên cắn cắn ngón tay, chính bố giao cả cuộc sống tay thầy giáo thể thao, xổm xuống sửa sáng cổ áo cho cô: “Bố và ly hôn, cả hai chúng đều thể chăm sóc con nữa, Lương Yên ở trong trường học, chỉ cần bố rảnh rỗi thì sẽ đến thăm con, ?’’
Lương Yên là một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương cưng chiều thích tùy hứng lóc om sòm, cô những lời dịu dàng dỗ dành là tất cả những yêu thương cuối cùng, chỉ đỏ vành mắt một tiếng “”, đó mở to mắt một nam một nữ ở cổng trường học tựa như dưng nước lã mỗi một ngả.