Mọi người nghe thấy tiếng lòng tôi, thay đổi tương lai bi thảm - Chương 323: Lăng Dao Lại Thả Sâu Bọ Vào Phòng Bệnh Của Hồ Tu ---
Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:39:29
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy , thằng nhóc thối, lão t.ử cho mày , nếu mày giải thích mà ý tao, thì mày cứ đợi mà liệt giường cả tháng tới !" Mã lão gia hăm dọa với giọng điệu hung ác.
"Được , cha cứ yên tâm tuyệt đối , đợi con kể rõ ràng cho cha , cha sẽ chỉ thấy con tặng một con ngựa là còn quá ít đấy!" Mã Chấp hiểu rõ cha , ơn thì báo đáp như suối nguồn, một khi Khương Uyển cứu cả nhà họ, thì chắc chắn ông sẽ dốc hết gia tài để đền đáp ân tình của đối phương.
Mã lão gia hừ lạnh một tiếng, còn chê tặng ít nữa chứ, cái quái gì ? "Thế thì tối tao chờ mày kể."
"Tối nay?" Mã Chấp ngớ , "Cha về ạ? Công việc... thì ạ?"
Nhắc đến công việc, Mã lão gia trong lòng đầy lửa giận, "Công việc, con còn hỏi ư!" Đều thằng nhóc thối phá hỏng còn dám hỏi.
Mã Chấp ngượng ngùng giật giật khóe miệng, lúc mới nhớ công việc hình như là do hỏng. "Hê hê."
"Hừ, tao sắp lên máy bay , hai ba tiếng nữa là về đến nhà, mày tranh thủ mấy tiếng mà nghĩ kỹ xem bịa lý do gì để lừa tao thì mới tránh khỏi ăn đòn !" Mã lão gia tin lời vớ vẩn của con trai , còn cứu mạng cả nhà họ nữa chứ, tưởng đang đóng phim ?
Bây giờ Mã lão gia nghĩ xong sẽ dùng vũ khí gì để đ.á.n.h thằng nhóc thối Mã Chấp .
Thấy cha căn bản tin , Mã Chấp đảo mắt, "Thôi ! Cha cứ đợi vả mặt !"
Sau giờ học, cổng trường Nhất Trung.
"Hi Noãn, đưa em về nhé!" Lệ Thiếu Hàn đầy hy vọng Hi Noãn đang định lên xe buýt.
Hi Noãn liếc một cái, Điền Chi Chi đang cách đó ba mét với vẻ mặt lạnh như băng, liền điên cuồng lắc đầu, "Thôi, em cứ xe buýt !"
Nói xong, Hi Noãn chút lưu tình bỏ Lệ Thiếu Hàn, ba chân bốn cẳng chạy về phía biển hiệu trạm xe buýt.
Lệ Thiếu Hàn cũng đuổi theo, chỉ phía bóng lưng Hi Noãn đầy mê mẩn, "Thật đáng yêu."
Lời lẩm bẩm của lọt tai Điền Chi Chi đang phía , sót một chữ nào. Điền Chi Chi nắm chặt ngón tay, sát ý trong mắt lóe lên vụt tắt, con tiện nhân Hi Noãn đó quả nhiên thể giữ .
"Hừ." Điền Chi Chi hừ lạnh một tiếng, mang theo đầy tức giận, bước chân nặng nề rời .
Lệ Thiếu Hàn nhận thấy Điền Chi Chi rời , bĩu môi, "Hừ cái gì mà hừ, bệnh nặng !"
Nếu Khương Uyển ở đây chắc chắn sẽ Lệ Thiếu Hàn quá mức tiêu chuẩn kép.
Hi Noãn và Điền Chi Chi cùng thái độ đối với Lệ Thiếu Hàn, nhưng thấy Hi Noãn đáng yêu, mỗi hành động, mỗi ánh mắt đều chạm đến trái tim .
Còn đối mặt với Điền Chi Chi, cảm thấy bệnh, còn là bệnh nặng.
là tiêu chuẩn kép đến mức khó tin.
Bệnh viện Một.
Một nhóm học sinh mặc đồng phục của trường Cao Trung Thánh Lam rầm rộ bước hành lang bệnh viện. Không chỉ đồng phục của họ thu hút ánh , mà vẻ ngoài xuất chúng của cả nam lẫn nữ cũng khiến tất cả bệnh nhân và nhà đều chú ý.
Nhóm đương nhiên là bộ học sinh lớp A, họ đến thăm Hồ Tu.
Đỗ Oánh ôm một bó hoa hồng lớn nhất, cô là đầu tiên bước phòng bệnh, để Hội trưởng thấy cô đầu tiên.
Phía cô là những khác trong lớp A, mỗi tay đều ôm hoa hoặc xách giỏ trái cây.
Lăng Dao ở phía bên trái Đỗ Oánh, cô cũng xách một giỏ trái cây.
"Chính là ở đây, phòng 1601." Đến cửa phòng bệnh của Hồ Tu, Đỗ Oánh dừng bước, hít một thật sâu nở nụ rạng rỡ mở cửa phòng, "Hội trưởng, chúng em đến thăm ." Nụ rạng rỡ như ánh ban mai là thành quả cô luyện tập gương mấy tháng trời, đến cô tự còn thấy xao xuyến, tin Hồ Tu định lực sâu sắc đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-nghe-thay-tieng-long-toi-thay-doi-tuong-lai-bi-tham/chuong-323-lang-dao-lai-tha-sau-bo-vao-phong-benh-cua-ho-tu.html.]
Đáng tiếc, ý tưởng của Đỗ Oánh , nhưng trong lòng Hồ Tu sớm Khương Nặc, đối với cô, căn bản từng để mắt tới.
Mèo Dịch Truyện
Trước khi cửa phòng mở, Hồ Tu đang nửa tựa giường bệnh, đùi đặt một chiếc máy tính bảng, đang xem một cách thờ ơ.
Cửa phòng bệnh mở , lập tức về phía đó, ban đầu nghĩ sẽ thấy Bạch Hạc, cả ngày hôm nay ở đây thật sự nhàm chán. Anh cảm thấy khỏe , nhưng bác sĩ cứ cho xuất viện, rằng tinh thần vẫn còn chút vấn đề, nên ở bệnh viện theo dõi thêm vài ngày thì hơn.
Bất đắc dĩ, Hồ Tu đành ở thêm vài ngày, mấy ngày chỉ mong Bạch Hạc thể đến thăm nhiều hơn.
Mãi mới mong ngóng đến lúc học sinh tan học, cứ nghĩ Bạch Hạc đến thăm cuối cùng cũng để trò chuyện bớt cô đơn. Ai ngờ cửa mở thấy khuôn mặt của Đỗ Oánh, khóe miệng Hồ Tu nhếch lên liền cụp xuống ngay lập tức.
Đỗ Oánh quen với vẻ mặt lạnh lùng của Hồ Tu, cô hề bận tâm đến thái độ của , ôm bó hoa hồng vui vẻ .
"Hội trưởng, chúng em đến thăm ." Cô đến bên Hồ Tu và đưa bó hoa hồng cho .
Hồ Tu liếc một cái biểu cảm gì. khách đến thì tiếp, lạnh lùng đáp một tiếng, "Ừm."
Thấy Hồ Tu vẫn lạnh nhạt với như khi, Đỗ Oánh trong mắt thoáng qua sự thất vọng.
Cô lặng lẽ đến một bên cắm bó hoa lọ hoa đặt ở đó.
"Thế nào ?" Bạch Hạc tiến gần hỏi.
"Ngày mai hoặc ngày là thể xuất viện ." Hồ Tu .
Đương nhiên , tiền đề là chịu thêm kích thích nào nữa, nếu , sẽ thể xuất viện nữa.
"Vậy thì quá, mấy ngày cứ chịu khó chút !" Bạch Hạc an ủi.
"Ừm, cũng chỉ thể chịu đựng thôi." Hồ Tu bất đắc dĩ.
Lăng Dao cách đó xa, lắng cuộc đối thoại của hai , đôi mắt khẽ nheo .
Khóe miệng cô khẽ cong lên, một nụ lạnh lẽo tràn , còn xuất viện , nghĩ thật đấy, chỉ cần Lăng Dao ở đây, xuất viện cũng chỉ thể nghĩ thôi.
Ánh mắt Lăng Dao dịch chuyển, về phía những bông hồng tươi đặt bệ cửa sổ, khóe miệng lộ một nụ đầy ác ý.
Cô nghiêng đầu quét mắt một vòng trong phòng bệnh, thấy những khác đều cách đó xa Hồ Tu và Bạch Hạc, một ai chú ý đến cô.
Còn Đỗ Oánh lúc thì như một vợ hiền đảm, rửa hoa quả gọt hoa quả, bận rộn ngớt.
Lăng Dao xách giỏ trái cây đến bên cửa sổ, vươn tay giả vờ như vô tình lướt qua những bông hồng bệ cửa sổ, một vật nhỏ màu xanh lá cây vẫn còn đang ve vẩy cái đuôi liền rơi trong bó hoa hồng.
Lăng Dao tưởng ai thấy, nhưng ngờ Lam Tiên Nhi đúng lúc nghiêng đầu thu hết hành động nhỏ của cô tầm mắt, nhưng cô hề lên tiếng, ánh mắt trở , coi như thấy gì.
Thả xong vật nhỏ, Lăng Dao nhanh chóng rời , cô lặng lẽ đến gần giường bệnh , cũng như những khác thể hiện sự quan tâm đến Hồ Tu, nhưng bàn tay nhỏ đặt mép giường bệnh của Hồ Tu, ngón tay khẽ run, một vật nhỏ màu xanh lá cây cô ném , thẳng thừng ném chiếc dép lê đặt giường bệnh của Hồ Tu.
Những khác đều đang quan tâm Hồ Tu, còn sự chú ý của Lăng Dao thì dồn hai con côn trùng nhỏ đặt .
Không Hội trưởng đại nhân của chúng khi nào thì sẽ phát hiện mấy thứ nhỏ bé đây!
Thật là mong chờ quá . Khóe miệng Lăng Dao nở một nụ đầy ác ý.
--- Tất Cả Mọi Người Nghe Lén Tiếng Lòng Của Thay Đổi Tương Lai Bi Thảm -