Mọi người nghe thấy tiếng lòng tôi, thay đổi tương lai bi thảm - Chương 464: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:42:11
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Những năm qua, ngoài cô bé nhà họ Lan, đây là đầu tiên ông thấy cháu gái bảo bối nhà thích một cô gái đến .

 

Mắt cháu gái ông từ đến nay dung hạt cát, cô gái nào Mai Mai yêu thích thì chắc chắn là một cô gái cực kỳ .

 

“Khương Uyển…”

 

“Khương Uyển…”

 

Hai ông lão lẩm bẩm cái tên Khương Uyển.

 

Nửa lúc , họ , “Tên .”

 

Chữ “Uyển” nghĩa là hòa thuận, dịu dàng, yên tĩnh, đẽ, cao quý và thanh lịch, dùng để miêu tả một cô gái .

 

Người đặt tên cho Uyển Uyển thật sự là một tồi.

 

Ông cụ Khương và ông cụ Thời , cả hai đều thấy một ý nghĩa trong mắt đối phương: về thành phố S, và là ngay lập tức, ngay bây giờ.

 

Đồng thời cúp video call, họ lao ngoài với tốc độ chạy nước rút.

Mèo Dịch Truyện

 

Còn ông cụ Tiêu, thấy xong tên Khương Uyển hai tên ch.ó già vứt bỏ, mắt ông trợn tròn.

 

là những kẻ vong ân bội nghĩa!

 

“Hai tên ch.ó già .” Ông cụ Tiêu lẩm bẩm c.h.ử.i rủa một lúc mới nhà.

 

Đợi hai tên ch.ó già đó trở về, xem ông dạy dỗ họ một trận trò.

 

“Bà xã, bà xã.” Ông cụ Thời cầm điện thoại chạy về phía vườn hoa ngoài phòng.

 

“Lan Lan, Lan Lan.” Ông cụ Khương cũng cầm điện thoại chạy theo .

 

Hai chạy la lớn, giọng điệu gấp gáp như thể chuyện khủng khiếp sắp xảy .

 

Trong vườn, hai bà lão là Lâm Tú Tú đang cầm kéo lớn cắt tỉa cành lá, còn Lan Vân thì đang tao nhã thưởng .

 

Hai bà lão thấy tiếng la hét của chồng từ xa vọng đến gần, đồng thời cau mày. Lâm Tú Tú mỉa mai , “Hai ông nữa, lúc trẻ ồn ào , về già cũng yên tĩnh .”

 

Lan Vân khẽ dịu dàng, giống với tính cách đại la đại lụa của Lâm Tú Tú, Lan Vân là kiểu phụ nữ Giang Nam dịu dàng, uyển chuyển, là một tiểu thư khuê các chính hiệu.

 

48. Năm đó, Lan Vân là cô gái khuê các xuất giá nổi bật nhất, thường ông cụ Khương cưới Lan Vân đơn giản là đạp vận may lớn, còn ông cụ Khương bản cũng phủ nhận, đó là chuyện huy hoàng nhất trong đời ông, gì sánh bằng.

 

“Có chuyện gì ?” Lan Vân hai ông lão đang thở hổn hển chạy vườn hỏi.

 

“Dù chuyện gì lớn đến mấy thì hai ông cũng cẩn thận một chút, đừng quên tuổi tác của bây giờ, còn nghĩ trẻ , chạy xa thế tim hai ông chịu nổi ?” Lâm Tú Tú bất mãn .

 

“Cháu gái, cháu gái…”

 

“Cháu gái nào, Nặc Nặc ?” Lan Vân vội vàng hỏi.

 

Cháu gái duy nhất của nhà họ Khương và nhà họ Thời chỉ Khương Nặc.

 

, Lan Vân thấy cháu gái là nghĩ ngay đến Khương Nặc.

 

Khác với Thời Lam và Khương Liêm chỉ coi Khương Nặc như con cái nhà họ hàng, Lan Vân và Lâm Tú Tú thực sự yêu thương Khương Nặc như cháu ruột của .

 

, thế hệ của hai nhà chỉ Khương Nặc là con gái.

 

Lại là cháu gái nhỏ mà Khương Trữ cố chấp nuôi, đương nhiên tình cảm sâu đậm hơn con cái nhà họ hàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-nghe-thay-tieng-long-toi-thay-doi-tuong-lai-bi-tham/chuong-464.html.]

Ông cụ Khương lập tức xua tay, “Không Nặc Nặc, là Uyển Uyển.”

 

“Uyển Uyển?” Lâm Tú Tú và Lan Vân , đều thấy sự mơ hồ trong mắt đối phương, “Uyển Uyển là ai?”

 

Nói đến Uyển Uyển, ông cụ Khương nắm chặt hai tay Lan Vân vui mừng như một đứa trẻ, “Uyển Uyển, là cháu gái nhà họ Khương chúng . Là cháu gái bảo bối mà bà chờ đợi 18 năm.”

 

“…” Lan Vân ngây , khi tiêu hóa xong liền kinh ngạc kêu lên, “Cái gì? Thật ? Là thật , Khương Ứng ông sẽ lừa đúng ?” Cô liên tục hỏi với vẻ mặt lo lắng.

 

Còn bên Lâm Tú Tú cũng kéo ông cụ Thời ngừng truy hỏi, “Thật sự là đứa bé đó , tin tức đáng tin ?”

 

Những năm qua, mỗi họ đều ôm hy vọng vô bờ, nhưng khi tìm thấy cho là cháu gái nhỏ thì khiến họ thất vọng.

 

Trải qua hàng chục từ hy vọng đến thất vọng tuyệt vọng, giờ đây họ còn dám nghĩ đến việc thể gặp cháu gái nhỏ về nhà khi còn sống nữa.

 

Họ chỉ thể cầu nguyện cháu gái nhỏ một gia đình bụng nhận nuôi, chịu khổ chịu sở.

 

“Thật, thật, ngàn vạn phần là thật, lão Tiêu đấy, cả thành phố S chúng đều tin .” Ông cụ Khương gật đầu mạnh mẽ.

 

“Vậy, , tại chúng ?” Lan Vân khó hiểu hỏi. Tại một chuyện lớn như mà đến tận bây giờ họ vẫn thấy chút phong thanh nào?

 

Lâm Tú Tú quả hổ danh là ruột của nữ bá vương Thời Lam, chỉ trong khoảnh khắc bà hiểu rõ sự thật, bà nghiến răng nghiến lợi mắng, “Chắc chắn là con bé c.h.ế.t tiệt Thời Lam cho , sợ chúng về tranh giành Uyển Uyển với nó.” hiểu con gái ai bằng! Mọi tâm tư nhỏ nhặt của Thời Lam đều thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của bà Lâm Tú Tú.

 

“Tiểu Vân, chúng mau về thành phố S thôi.” Lâm Tú Tú siết chặt nắm đấm, giờ bà nóng lòng gặp mặt ‘cục cưng’ con gái .

 

Nắm đ.ấ.m của bà cũng nhớ cái hình nhỏ nhắn bảo dưỡng của con gái đấy!

 

Ông cụ Thời thấy nụ âm u của vợ , trong lòng mặc niệm ba giây cho con gái, chuyện mà cũng dám giấu nó thì đ.á.n.h cũng là tự tự chịu thôi.

 

“Nhanh lên, .” Lan Vân, luôn điềm đạm, dịu dàng bất kể gặp chuyện gì, giờ đây kéo cánh tay ông cụ Khương lôi ông ngoài, vẻ mặt vội vàng đó thật sự là trăm năm khó gặp!

 

Hai giờ , một chiếc máy bay từ tỉnh N bay về thành phố S cất cánh.

 

Nếu gì bất ngờ, khi Khương Uyển tan học về nhà sẽ gặp bốn vị lão nhân .

 

Thời Lam đang ngủ vùi ở nhà thì giật tỉnh giấc, cô kinh hãi quanh, thấy nguy hiểm gì liền xuống .

 

“Sợ c.h.ế.t ,” cô vỗ vỗ n.g.ự.c với vẻ mặt sợ hãi, “Thật là, tự nhiên mơ thấy ác mộng một con hổ hung dữ đuổi g.i.ế.c chứ?” Cô lẩm bẩm một cách khó hiểu, “Thật là xui xẻo quá.”

 

Nghĩ , cô chìm giấc ngủ sâu.

 

Lần , trong mơ cô còn thấy con hổ hung dữ đuổi g.i.ế.c nữa, bởi vì con hổ hung dữ đáng sợ đó chỉ vài giờ nữa sẽ xuất hiện mặt cô.

 

Và cô cũng sẽ mất mạng.

 

Buổi chiều, tiết học cuối cùng là tiết tự học, trong lớp S.

 

“Công viên giải trí Kỳ Ảo, Lâu đài Trẻ thơ, Hẻm núi Hạnh phúc…”

 

Lăng Sâm mấy khu vui chơi nổi tiếng mà Văn Hạo đang xem, lo lắng hỏi: “Cậu định chơi ? Có ?” Anh ám chỉ việc chú cả của Văn Hạo vẫn bắt, vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nếu gia đình họ chơi thì liệu chú cả chú ý nữa .

 

Văn Hạo đương nhiên cũng nghĩ đến điều , lắc đầu, “Không , chỉ xem , chút kế hoạch thôi, đợi đến khi Văn Thiện bắt xong sẽ lập tức đưa Điềm Điềm chơi cho thỏa thích.

 

Hai cuối tuần nay giả bệnh để trốn, tuy Điềm Điềm thất vọng nhưng con bé ngoan, ồn ào cũng quấy phá, còn luôn lo lắng cho , bảo nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật .

 

Trong lòng khó chịu, nên mới nghĩ tranh thủ thời gian kế hoạch thật kỹ, đợi đến khi thể sẽ lập tức đưa Điềm Điềm chơi một trận cho đời.”

 

Nghĩ đến biểu cảm thất vọng và buồn bã của Điềm Điềm khi tin thể chơi, tim Văn Hạo đau nhói từng cơn.

 

---

 

 

 

Loading...