Mọi người nghe thấy tiếng lòng tôi, thay đổi tương lai bi thảm - Chương 474: Thời Lam "hét giá" với Lâm Tú Tú ---
Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:42:25
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tú Tú lạnh con gái, hóa là đang đợi ở đây!
“Mẹ nhiều trang sức đến thế .” Lâm Tú Tú xòe tay. Bà là cuồng trang sức, trang sức bà sở hữu trong những năm qua cộng cũng quá mười ngón tay, đó đều là do ông Thời tặng hồi trẻ, bà thực sự thích trang sức thì ông tặng nữa mà đổi sang tặng những thứ khác. Vì , trang sức bà sở hữu trong những năm qua thực sự là ít ỏi.
Thời Lam đương nhiên thích trang sức, sở hữu nhiều, cô thờ ơ , “Không , tiền là , tặng cho con gái con trăm tỷ quà gặp mặt là .”
Dù con gái cũng thích trang sức, con bé chỉ thích tiền mặt thực tế, thì cứ cho tiền, con gái mua gì thì mua.
Mèo Dịch Truyện
Nghe Thời Lam mở miệng là hàng trăm tỷ, Lâm Tú Tú tức đến bật , “Con đúng là dám mở miệng quá!” Bà con gái tham lam, ngờ đòi hỏi quá đáng đến thế.
Khương Uyển cũng há hốc mồm , 【Hàng trăm tỷ? Mẹ điên , tiền ở nhà dân thường đủ để phù hộ mười tám đời con cháu . Nếu là , sẽ cho , đ.á.n.h c.h.ế.t cũng cho.】
Lan Vân cũng ngờ con dâu cả "moi tiền" ruột như thế, bà mỉm cháu gái bảo bối ngây ngô Lâm Tú Tú, xem Lâm Tú Tú sẽ gì.
Thời Lam thấy tiếng lòng của con gái liền thản nhiên liếc Khương Uyển, khiến Khương Uyển run b.ắ.n cả , 【Mình, nữa?】Cô gãi đầu một cách khó hiểu.
Thời Lam thở dài trong lòng, một bên bà đang đấu tranh giành phúc lợi cho con gái, một bên con gái phá bĩnh bà.
Thời Lam mặc kệ gì, cô trực tiếp trừng mắt Lâm Tú Tú hỏi, “Mẹ đừng quản con dám mở miệng , cứ cho !” Dù vì con gái, cô dám đòi bất cứ thứ gì.
“Trăm tỷ thì , ba, năm chục tỷ thì thể xem xét.” Lâm Tú Tú .
“Được, thì năm mươi tỷ, ơi, đưa séc đưa thẻ?” Thời Lam đối mặt với thật sự hề khách sáo, trực tiếp xòe tay đòi.
Lâm Tú Tú lòng bàn tay mặt, bà lạnh một tiếng trực tiếp vỗ lên định giáng một cái tát.
Không ai hiểu con bằng , Thời Lam là con gái cũng hiểu Lâm Tú Tú, thấy ánh mắt hạ xuống cô chắc chắn là đ.á.n.h , ngay khi tay bà Lâm Tú Tú sắp chạm lòng bàn tay cô, cô lập tức rụt , khiến Lâm Tú Tú vỗ khí.
“Hì, đ.á.n.h trúng.” Thời Lam khoanh tay đắc ý Lâm Tú Tú.
Lan Vân xoa xoa thái dương, con dâu gần nửa trăm tuổi , vẫn còn ngây thơ như trẻ con .
Bên cạnh, Khương Uyển cũng đồng cảm lặng lẽ gật đầu, 【Oa, thấy một khía cạnh khác của , đối diện với bà ngoại, như một cô bé nhỏ, thật hoạt bát và trẻ con quá!】
Lan Vân thấy cháu gái bảo bối chung quan điểm với , lập tức vui vẻ ôm lấy vai Khương Uyển, ngừng cưng nựng.
Quả hổ là cháu gái bà, suy nghĩ đều giống bà.
“Không đ.á.n.h trúng , con…” Lâm Tú Tú Thời Lam chọc tức, lập tức xắn tay áo lên định đánh.
Thời Lam chẳng sợ, cô trừng mắt Lâm Tú Tú.
Khương Uyển thì sợ, cô lập tức đưa tay ôm lấy cánh tay Lâm Tú Tú nũng, “Bà ngoại, cháu ngày xưa bà từng trận g.i.ế.c địch, bà kể cho cháu ạ!”
Lâm Tú Tú thấy cháu gái bảo bối bằng ánh mắt lấp lánh như , lập tức quên béng con gái là ai, bà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khương Uyển dịu dàng , “Uyển Nhi , thôi, bà ngoại sẽ kể cho Tiểu Uyển nhà chúng những chuyện ngày xưa.” Nói , bà dẫn Khương Uyển xuống chiếc ghế sofa da thật bên cạnh.
Lan Vân cũng lập tức xuống, đẩy hết đồ ăn vặt, trái cây và các món ngon khác bàn về phía Khương Uyển.
“Cảm ơn bà nội.” Sau khi cảm ơn Lan Vân, Khương Uyển cũng lạnh nhạt với Thời Lam, cô bé tươi vẫy tay với Thời Lam, “Mẹ ơi, mau đây, bà ngoại kể chuyện.” Vẻ mặt đầy mong chờ.
Cô bé thực sự mong chờ, khi trở về, để tìm hiểu về bốn vị trưởng bối, cô bé tra cứu trong gian hệ thống. Những chiến công hiển hách của Lâm Tú Tú khiến Khương Uyển há hốc mồm kinh ngạc đặc biệt khao khát. Cô bé vẫn luôn nghĩ, đợi đến khi bà ngoại về nhất định tự bà kể những chuyện huy hoàng ngày xưa.
Thời Lam chẳng , mấy chuyện của cô , từ khi cô sinh , bố lặp lặp như tụng kinh cả trăm mỗi ngày , bây giờ cô thể kể vanh vách.
thấy ánh mắt mong chờ của con gái cưng, Thời Lam đành bất lực thỏa hiệp, cô xuống một bên khác của Khương Uyển, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-nghe-thay-tieng-long-toi-thay-doi-tuong-lai-bi-tham/chuong-474-thoi-lam-het-gia-voi-lam-tu-tu.html.]
Lâm Tú Tú liếc cô một cái nhưng gì.
Cả tối nay cứ đà lấn tới, đợi đến khi cục cưng cháu gái ở đây xem bà xử lý con nhỏ thối thế nào.
“Chuyện kể từ hơn 50 năm …” Lâm Tú Tú bắt đầu kể chuyện cho Khương Uyển một cách sinh động.
Khương Uyển mà như mê như dại! Cứ mỗi một chuyện hùng của bà ngoại, sự sùng bái của cô bé dành cho bà tăng thêm một phần. Lâm Tú Tú chỉ kể vài chuyện mà Khương Uyển trở thành fan cứng của bà ngoại .
Dưới lầu, Khương Liêm cùng mấy con trai cũng kể chi tiết chuyện của Khương Uyển.
“Khoảng thời gian các sống thật là ‘thú vị’ nhỉ.” Lão gia Thời mỉa mai.
Mấy đứa nhỏ mặt dám hó hé, chỉ thể xòa xòa.
Lão gia Khương mặt đầy khen ngợi, “Không hổ là con cháu nhà , đúng là giỏi.”
Khương Liêm cũng gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, đó là con gái , đương nhiên là nhất .
Lão gia Khương con trai cả mặt đầy tự hào, vẻ mặt u u hỏi, “Khương Liêm, ngoài chuyện của Bảo Nhi thì các con còn chuyện gì giấu hai ông già nữa chứ?”
“Hết ạ.” Khương Liêm lập tức lắc đầu, dạo nhà họ chỉ chuyện là quan trọng nhất, những chuyện khác cũng cần giấu!
Khương Trữ thấy, khóe mắt giật giật, chuyện của thằng em út…
Anh chần chừ nên .
“Ông nội, ông ngoại.” lúc Khương Trữ đang chần chừ thì Khương Duy, Khương Diễm, Khương Thần ba cùng lúc bước phòng khách, thấy hai lão gia t.ử liền đồng thanh gọi.
“Ừm, đều về !” Lão gia Khương hờ hững liếc họ một cái.
Cháu đông thì cái , chẳng quan tâm chút nào, trong lòng lão gia Khương, họ đều là đồ phá của.
“ lúc khai cơm , thôi!” Nói lão gia Khương dẫn đầu dậy về phía nhà ăn. Lão gia Thời theo .
“Đi gọi bà nội, bà ngoại và Uyển Nhi xuống ăn cơm.” Lão gia Khương dặn dò.
“Vâng.” Khương Trữ nhận lệnh. sẽ tự thông báo. Mà sang Khương Trạch đang thở phào nhẹ nhõm bên cạnh.
Khương Trạch thoát c.h.ế.t, thấy cả , chỉ , vẻ mặt ngơ ngác, “Em ạ?”
“Vớ vẩn, mày thì chẳng lẽ tao !” Khương Trữ trợn mắt . “Đừng nhảm nữa, mau thông báo .”
Nói xong Khương Trữ cũng ngoài.
Khương Trạch ở nước mắt.
Con út nhà đều cưng chiều, còn con út nhà họ thì cứ đập tơi tả, đúng là so c.h.ế.t, hàng so hàng vứt mà!
Khương Triết đồng cảm một cái, “Thôi , mau !” Anh tủm tỉm .
Khương Trạch trừng mắt , bất lực dậy lên lầu thông báo bữa ăn sẵn sàng.
---