Mọi người nghe thấy tiếng lòng tôi, thay đổi tương lai bi thảm - Chương 536: Quên mất chưa nói chuyện của Tiểu Diên Diên cho ông cụ và bà cụ biết, Khương Liêm đau đầu rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:43:34
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bà nội, bà ngoại, ? Mấy …” Thấy ba phụ nữ quyền lực đang trừng mắt với vẻ giận dữ. Khương Diễm ngơ ngác hiểu mô tê gì, tình huống là .
Lâm Tú Tú , “Đã muộn thế con về phòng ngủ, theo Lạc Lạc phòng cô bé gì?”
“Con…” Câu hỏi khiến Khương Diễm chợt bừng tỉnh, nhận đây hóa là phòng của Lạc Lạc, ngay cạnh phòng , khuôn mặt tuấn tú màu đồng của lập tức đỏ bừng.
“Con, con…” Chiến binh rắn rỏi như thép đầu tiên tỏ hoảng loạn đến .
“Mẹ cho con , Khương Diễm, khi kết hôn con còn ngủ riêng với Lạc Lạc đấy, nếu dám hành vi đắn hôn nhân thì coi chừng đ.á.n.h gãy chân cẳng của con đấy.” Thời Lam chống nạnh, hung dữ đe dọa.
Cô ghét nhất là việc sống thử hôn nhân, đó là một hành vi đối với con gái.
Cô cảm thấy mỗi cô gái đều là những thiên thần nhỏ, đáng nâng niu chăm sóc cẩn thận, chứ tàn phá.
Dù cho thằng tư và Lạc Lạc con , nhưng cô cũng con trai chuyện gì quá đáng hôn nhân.
Vì , khi thấy đôi trẻ về, cô liền vội vã chạy tới, chỉ lo thằng nhóc Khương Diễm nhất thời đắc ý quên .
Khương Diễm thực nghĩ nhiều đến , tuy con trai , nhưng thường xuyên ở trong quân đội, nên suy nghĩ về chuyện đó khá mờ nhạt.
Anh chỉ đơn giản là xa Lạc Lạc thôi, tuy hiểu lầm nhưng giải thích, ngược còn gật đầu , “Con , con về ngay đây.” Anh Lê Lạc đang đỏ bừng mặt, “Lạc Lạc em nghỉ ngơi cho , về đây.”
Anh vẫy tay với Lê Lạc lập tức chạy sang phòng bên cạnh.
Còn Lê Lạc ở thì ngại ngùng ba phụ nữ Thời Lam.
Lan Vân dịu dàng , “Lạc Lạc con ngủ sớm , bọn phiền con nữa.” Vừa kéo cô bạn và con dâu .
Lê Lạc đỏ mặt đóng cửa .
Cô tựa cửa thì thầm, “Ngủ sớm, thế thì mà ngủ chứ!”
Cô bao giờ nghĩ sẽ Khương Diễm tỏ tình, Khương Diễm thích là một điều xa xỉ mà cô cầu xin , mà tỏ tình, thực sự hẹn hò. Lúc cô kích động hưng phấn đến mức tài nào ngủ , chỉ sợ đây là một giấc mơ , khi tỉnh dậy thứ đều là ảo ảnh.
Còn Khương Diễm cũng cả đêm ngủ, ôm chiếc máy mà Khương Thần đưa cho, xem xem video tỏ tình, thấy Lạc Lạc ngại ngùng gật đầu trong đó, khóe miệng cứ toe toét, như một tên ngốc .
Sau khi Lan Vân, Thời Lam và Lâm Tú Tú rời , khi gần đến cửa phòng họ, Lan Vân Thời Lam, “Lam Nhi, hôm nay bận quá quên hỏi con, ngày mai đến Mái ấm Hạnh Phúc nơi nuôi nấng bảo bối ngoan, quà chuẩn đầy đủ ?” Viện trưởng Giang vất vả nuôi nấng bảo bối ngoan 18 năm, chuẩn nhiều quà cho cô , nếu bà yên lòng!
Thời Lam sững sờ, một tia chột lóe lên trong mắt cô, Lan Vân phát hiện , nhưng Lâm Tú Tú bên cạnh thấy.
Con bé thối gì đó kỳ lạ. Lâm Tú Tú hỏi.
Thời Lam gật đầu, “Dạ, chuẩn xong .”
Tuy cô tự tay chuẩn , nhưng hai thằng nhóc Khương Trạch và Thời Triết chắc hẳn cũng dám lơ là chuyện .
“Vậy thì , con về nghỉ sớm , sáng mai chúng xuất phát.” Lan Vân xong liền về phòng.
Lâm Tú Tú thì con gái, hỏi thẳng, “Con đang giấu diếm chuyện gì ?”
“Đâu, !” Thời Lam lông mi khẽ run, giọng điệu hoảng loạn , “Con, con về đây.” Vừa xong liền chạy về phòng.
Còn Lâm Tú Tú thì lạnh một tiếng, con bé thối vẫn chịu thừa nhận, ngày mai bà nhất định lôi cho bằng .
Muộn bà mới về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-nghe-thay-tieng-long-toi-thay-doi-tuong-lai-bi-tham/chuong-536-quen-mat-chua-noi-chuyen-cua-tieu-dien-dien-cho-ong-cu-va-ba-cu-biet-khuong-liem-dau-dau-roi.html.]
Thời Lam thì như mãnh thú đuổi theo, phi như bay phòng đóng sầm cửa , Khương Liêm đang nhíu mày suy nghĩ trong phòng giật nảy .
“Vợ ơi, ?” Khương Liêm lập tức xuống giường đỡ lấy cánh tay Thời Lam truy hỏi. Rốt cuộc là xảy chuyện gì, chỉ ngoài hơn mười phút, về đến nhà hoảng hốt như gặp ma .
“Khương Liêm, bà cụ ngày mai Mái ấm Hạnh Phúc.” Thời Lam kéo tay Khương Liêm .
Khương Liêm gật đầu, “Anh mà, lúc về phòng ông cụ còn dặn ngủ sớm.”
Thời Lam thấy vẻ mặt chồng gì bất thường, xoa xoa thái dương, “Anh ngốc , ngày mai Mái ấm Hạnh Phúc, Mái ấm Hạnh Phúc đó!” Cô cảm thấy đầu đang âm ỉ đau.
“Anh mà, Mái ấm Hạnh Phúc thì ?” Khương Liêm ngơ ngác cô.
“Mái ấm Hạnh Phúc thì , nhưng quên mất Tiểu Diên Diên vẫn còn ở đó !” Thời Lam bất lực .
Vốn dĩ cách đây một thời gian khi Tiểu Diên Diên là con của Khương Chiêu (con trai thứ hai), hai vợ chồng họ định đón đứa bé về nhà Khương, nhưng khi chuyện sâu hơn thì chuyện thôi.
Bây giờ ai sự tồn tại của Tiểu Diên Diên, thằng bé vẫn an .
Một khi đón về nhà Khương, khuôn mặt giống Khương Ly của thằng bé sẽ khiến một lập tức đây là con của ai.
Mèo Dịch Truyện
Nhỡ những kẻ tay với Tiểu Diên Diên thì , chẳng lẽ họ chịu đựng nỗi đau mất con một nữa mà con trai thứ hai thể chịu đựng .
Nếu nhà Khương họ ở đó, giúp việc, bảo vệ, Tiểu Diên Diên sẽ gặp chuyện gì, nghĩ thì thật là sai lầm lớn.
Thân phận của Khương Chiêu, bên cạnh còn an như một thùng sắt, ngay cả một con ruồi cũng bay .
Người giúp việc cũng tuyển chọn đều là những lý lịch trong sạch.
chẳng vẫn giúp việc chăm sóc Tiểu Diên Diên lợi dụng sơ hở, đưa thằng bé ngoài .
Vì , hai vợ chồng họ mới dám đưa thằng bé về.
Nhỡ xảy chuyện gì ở nhà Khương, hai vợ chồng họ sẽ hối hận cả đời.
“À, Tiểu Diên Diên.” Khương Liêm kêu lên. Anh cứ cứ cảm thấy quên mất chuyện gì đó, nhưng dù nghĩ thế nào cũng nhớ , hóa là chuyện của Tiểu Diên Diên!
Vốn dĩ đang do dự nên cho ông cụ và bà cụ , nhưng đó gặp cháu trai nhỏ, đó con dâu thứ tư đến thì quẳng chuyện đó đầu, cho đến bây giờ vẫn nhớ .
“A Liêm, xem bây giờ nên với ông bà nội ?” Thời Lam do dự hỏi.
Mặc dù ông bà nội trông khá khỏe mạnh, nhưng dù tuổi cũng cao, cô lo lắng nếu ngày mai đột nhiên gặp Tiểu Diên Diên sẽ chịu nổi, lỡ chuyện gì xảy thì …
Khương Liêm suy nghĩ một lát : “Thôi, đừng vội, cứ để ông bà ngủ một giấc thật ngon . Sáng mai sẽ tìm thời gian .”
Anh lo rằng nếu bây giờ , ông bà nội chắc chắn sẽ ngủ , khi còn đến Mái Ấm Hạnh Phúc gặp cháu trai ngay lập tức.
Anh nửa đêm mà cùng hai họ vật lộn vô ích.
Thời Lam cũng gật đầu, dặn dò: “Được thôi, nhớ kỹ nhé, sáng mai với ông bà nội.”
“Được , , .” Khương Liêm gật đầu lia lịa, ôm Thời Lam xuống: “Thôi , vật vã cả ngày , mau ngủ !” Ngày mai còn một trận chiến khó khăn đối mặt, nghĩ xem nên với ông bà nội thế nào.
---