Mọi người nghe thấy tiếng lòng tôi, thay đổi tương lai bi thảm - Chương 911: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:17:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Biểu cảm kỳ lạ của Tiêu Tĩnh

 

Sáng hôm , Khương Uyển bước lớp thấy bàn bày la liệt một đống đồ ăn vặt nhỏ, đủ loại, đủ kiểu, phong phú đến mức cái gì cũng .

 

Khương Uyển với đôi mắt sáng rực chạy đến chỗ của , bàn chảy nước miếng, mắt phát sáng đống đồ ăn vặt mặt.

 

Tiếu Khả Khả lớp thấy Khương Uyển ngây ngốc bàn , nhúc nhích như một gỗ.

 

tò mò đến gần, liền thấy đống đồ ăn vặt chất thành núi nhỏ bàn Khương Uyển, lập tức kinh ngạc.

 

“Uyển t.ử , chuyện gì thế ? Cậu mang cả chìa khóa nhà đến đây , định tổ chức tiệc ?”

 

Tiếu Khả Khả phấn khích nắm lấy cánh tay Khương Uyển hỏi.

 

Còn Khương Uyển thì Tiếu Khả Khả với ánh mắt ngơ ngác: “Tiệc gì chứ, cái của , cũng là ai đặt bàn .”

 

Khương Uyển đống đồ ăn vặt bàn, ánh mắt phát tia sáng xanh càng đậm.

 

nãy thấy nhiều món cô thích ăn, khoai tây chiên, thạch, sữa chua, tất cả đều là món khoái khẩu của cô.

 

giờ đống đồ ăn vặt rõ nguồn gốc, cũng là ai đặt bàn cô, nên dù thèm chảy nước miếng cô cũng dám động chạm một chút nào.

 

【Hu hu, rốt cuộc là ai , bất đạo đức quá mất, rõ ràng kiềm chế với mấy món ăn vặt mà còn đặt lên bàn , hu hu, thật là đáng ghét mà.】

 

Y Thiện Đồng về phía Khương Uyển, thấy tiếng lòng của Khương Uyển, cô khựng bước , biểu cảm đau khổ buồn bã mặt Khương Uyển mà bất lực lắc đầu.

 

Khương Uyển cũng là một diễn viên tài năng đấy chứ!

 

“Khương Uyển.” Y Thiện Đồng đến mặt Khương Uyển dịu dàng gọi cô.

 

Nghe thấy gọi , Khương Uyển khó khăn dời tầm mắt khỏi đống đồ ăn vặt, cô ngẩng đầu lên liền thấy Y Thiện Đồng với vẻ mặt dịu dàng pha lẫn bất lực.

 

“Thiện Đồng.”

 

Y Thiện Đồng chỉ đống đồ ăn vặt bàn Khương Uyển : “Mấy thứ đều là mua cho , thích ăn gì, nên lấy mỗi thứ một ít.”

 

Nghe lời Y Thiện Đồng, Khương Uyển kinh ngạc há to miệng nhỏ: “Cậu, mua cho ư?” Khương Uyển ngây ngốc dùng ngón trỏ chỉ .

 

Trong lòng cô hiểu vì Y Thiện Đồng tặng những món ăn vặt .

 

Y Thiện Đồng gật đầu: “ , mua cho đấy. thấy lớp gần hai tháng còn mời ăn món ngon nào cả, nên đây là để bù đắp cho .

 

Cậu xem còn thích ăn gì thì với , sẽ mua cho .” Y Thiện Đồng xoa đầu Khương Uyển, trông giống như một lớn tuổi đầy hiền từ Khương Uyển.

 

Khương Uyển đầy cảm động: “Thiện Đồng, quá!”

 

Cô hân hoan núi đồ ăn vặt mặt.

 

“Tiểu Uyển , hóa thích ăn vặt , sớm, chúng mua cho từ lâu .” Thẩm Dĩnh tới vỗ vai Khương Uyển .

 

!” Lạc Dĩnh Lệ cũng .

 

Lạc Dĩnh Lệ và Thẩm Dĩnh ít khi ăn vặt, chỉ Tiếu Khả Khả là thích.

 

, nhất thời các cô quên mất Khương Uyển cũng là một cô gái nhỏ, thích đồ ngọt là lẽ đương nhiên.

 

Khương Uyển dùng ngón trỏ gãi gãi má, vẻ mặt ngại ngùng, “, , thật ít khi ăn.”

 

【Ngươi đang dối.】 Thống Thống đột nhiên xuất hiện vạch trần Khương Uyển.

 

Khương Uyển giật giật khóe mắt, vẻ mặt tức giận, 【 dối khi nào, ngươi đừng mà vu oan cho .

 

ăn ít tức là ăn ít, 100 loại đồ ăn vặt chỉ ăn hơn 10 loại, thế chẳng ít !】

 

【…】 biểu cảm d.a.o găm.

 

Đối với thái độ cường từ đoạt lý của Khương Uyển, Thống Thống trực tiếp thèm để ý đến cô nữa, ném cho Khương Uyển một biểu cảm d.a.o găm biến mất ngay lập tức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-nghe-thay-tieng-long-toi-thay-doi-tuong-lai-bi-tham/chuong-911.html.]

Thấy Thống Thống chạy mất, Khương Uyển hếch mũi nhỏ kiêu ngạo hừ hừ hai tiếng.

 

Giang Nặc lưng Khương Uyển, thấy vẻ mặt kiêu kỳ của cô thì khẽ lắc đầu .

 

Giang Nặc từ lấy một cái túi lớn đưa cho Khương Uyển, “Cho chơi , đựng đồ .”

 

Khương Uyển lập tức vui vẻ nhận lấy, “Cảm ơn Nặc Nặc.”

 

Cô nhanh chóng nhận lấy cẩn thận cho từng món đồ ăn vặt bàn túi, như thể đang cầm những món bảo bối .

 

“Bộp,” vì Khương Uyển thu dọn quá vội vàng, một gói khoai tây chiên rơi xuống đất, cô lập tức cúi nhặt lên nhưng một bàn tay lớn nhanh hơn cô một bước nhặt gói khoai tây chiên lên.

 

Khương Uyển thẳng dậy chủ nhân của bàn tay lớn.

 

“Của , Khương Uyển.” Tiêu Tĩnh đưa gói khoai tây chiên trong tay cho Khương Uyển.

 

“Cảm ơn Tiêu Tĩnh.” Khương Uyển nhận lấy lời cảm ơn với Tiêu Tĩnh.

 

Tiêu Tĩnh gật đầu về chỗ của .

 

Khương Uyển nghi hoặc lưng Tiêu Tĩnh.

 

Tiếu Khả Khả đến bên cạnh Khương Uyển, thấy Khương Uyển cứ chằm chằm lưng Tiêu Tĩnh, cô cũng chăm chú theo.

 

cho đến khi Tiêu Tĩnh chỗ của , Tiếu Khả Khả vẫn thấy Tiêu Tĩnh gì khác thường, cô Khương Uyển, “Tiểu Uyển Tử, đang Tiêu Tĩnh gì , vẫn như khi mà?”

 

thì cô cũng thấy gì bất thường.

 

“Không giống.” Khương Uyển chắc chắn lắc đầu.

 

“Không giống?” Tiếu Khả Khả ngạc nhiên, cô lập tức Tiêu Tĩnh.

 

Lúc Tiêu Tĩnh đang chuyện với Lục Diệu phía .

 

Tiêu Tĩnh một lúc lâu vẫn thấy gì khác so với đây.

 

“Thứ cho mắt kém, thật sự thấy gì khác thường.” Cô sang Thẩm Dĩnh bên cạnh, “Tiểu Dĩnh, thấy Tiêu Tĩnh hôm nay gì khác ?”

 

Lúc Thẩm Dĩnh cũng đang Tiêu Tĩnh, một lúc lâu cô cũng lắc đầu, “Không.”

 

Tiếu Khả Khả chuyển ánh mắt sang Lạc Dĩnh Lệ, Lạc Dĩnh Lệ cũng đáp bằng một cái lắc đầu.

 

Sau đó Tiếu Khả Khả Khương Uyển, vẻ mặt mong đợi câu trả lời của Khương Uyển.

 

Khương Uyển xuống chỗ của , cô nghiêng đầu Tiêu Tĩnh ở phía bên , nhíu mày trầm tư, 【Sao Tiêu Tĩnh mùi nước hoa khó chịu nhỉ?

 

Mà vẻ mặt của Tiêu Tĩnh cũng thật kỳ lạ, giống như ăn ruồi bọ , ghê tởm quá.】

 

Khương Uyển đang thắc mắc trong lòng thì Tiêu Tĩnh, đang chuyện với Lục Diệu, cứng đờ.

 

Đồng t.ử khẽ run, vẻ mặt thoáng qua một nét tự nhiên.

 

Lục Diệu đang kể cho Tiêu Tĩnh mua món đồ gì, thấy vẻ mặt tự nhiên của Tiêu Tĩnh, nhướng mày, ghé sát Tiêu Tĩnh hỏi nhỏ, “Cậu xảy chuyện gì ?”

 

Ánh mắt liếc sang Khương Uyển đang phía .

 

Tiêu Tĩnh nghiêng , giữ một cách nhất định với Lục Diệu, giọng điệu nhàn nhạt , “Không gì.”

 

Vẻ mặt của càng khiến Lục Diệu tò mò hơn.

 

Lục Diệu lập tức ghé sát Tiêu Tĩnh, vẻ mặt hỏi đến cùng, “Mau mau , nếu thì hôm nay đừng hòng học hành yên .” Anh sức kéo áo Tiêu Tĩnh.

 

“Cút.” Tiêu Tĩnh trừng mắt Lục Diệu, vung tay kéo áo từ tay Lục Diệu về.

 

“A Tĩnh~~” Lục Diệu giọng điệu nũng nịu gọi.

 

“!” Tiêu Tĩnh, vẻ mặt kinh hãi Lục Diệu.

 

Mèo Dịch Truyện

 

Loading...