Mọi người nghe thấy tiếng lòng tôi, thay đổi tương lai bi thảm - Chương 922: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:17:24
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy cây non khó khăn lắm mới bồi dưỡng đều tóm, Phan Nhậm nổi trận lôi đình
Cả buổi chiều lớp S yên ắng, Khương Uyển cũng bóc thêm scandal lớn nào, lớp đều ngoan ngoãn các giáo viên bộ môn giảng bài. Mặc dù các học sinh lớp S cảm thấy vô vị, nhưng họ cũng scandal lớn lúc nào cũng . Vì , chỉ thể mong chờ ngày mai.
Và , lớp họ vẫn còn bốn cuối cùng trở thành nạn nhân. Đó là Thẩm Dĩnh, Tiêu Mai, Cố Nặc, Hàng Thánh Ngạn.
Lục Diệu lười biếng úp mặt xuống bàn Hàng Thánh Ngạn: “Anh em, nghĩ ngày mai sẽ đến lượt ?”
Hàng Thánh Ngạn chút do dự : “Không .”
Câu trả lời chút do dự của Hàng Thánh Ngạn khiến Lục Diệu kinh ngạc nhướng mày: “Chắc chắn ?”
Hàng Thánh Ngạn gật đầu: “Đương nhiên, nhà chúng gần đây kết thù với ai cả. Nên sẽ là nhà chúng .” Hơn nữa dạo cũng ngoan ngoãn gây chuyện thị phi, nên nạn nhân cũng sẽ là .
“Vậy thì chắc .” Lục Diệu bĩu môi, chút quen với cái vẻ mặt chắc chắn của Hàng Thánh Ngạn.
Hàng Thánh Ngạn liếc : “Có đ.á.n.h cược ?”
Vừa dứt lời, Lục Diệu lập tức thẳng dậy, hai mắt sáng rực : “Cược cái gì?”
“Cược ngày mai nạn nhân là .” Đảo mắt một cái, “Hoặc là cược ngày mai nạn nhân sẽ là ai cũng .” Dù cũng chỉ còn bốn bọn họ, bất kể đặt cược ai cũng sẽ 1/4 xác suất.
“Cược. Cược cả hai.” Lục Diệu gật đầu mạnh. “ cược nạn nhân ngày mai chắc chắn là .”
Hàng Thánh Ngạn khẽ: “Được. cược nạn nhân ngày mai là .” Ánh mắt về phía ba còn , nghĩ nghĩ , “Thẩm Dĩnh !”
Đối với tên mà Hàng Thánh Ngạn , Lục Diệu hỏi: “Sao chọn cô ?”
“Chuyện đó đừng quản, tiên hãy xem phần thưởng là gì.” Đã là cược thì đương nhiên một phần thưởng thật .
Lục Diệu nghĩ nghĩ: “Trước đây mới tậu một tấm ngọc bình an Đế vương xanh, cược cái . Còn ?”
Hàng Thánh Ngạn thấy phần thưởng của Lục Diệu là ngọc Đế vương xanh, kinh ngạc một cái. Ngọc Đế vương xanh dù là một mặt ngọc thôi cũng trị giá hàng chục triệu . Mà thằng nhóc lấy một tấm ngọc bình an, chắc chắn là chục triệu, ngờ thằng nhóc chơi lớn đến .
ngọc Đế vương xanh thôi mà, cược : “Vậy cũng theo một chiếc vòng tay Đế vương xanh !”
“Được.” Lục Diệu hài lòng gật đầu.
Khi hai đặt cược, những ở phía và phía họ đều thấy nhưng ai lên tiếng, lặng lẽ lắng lời cược của hai . Sau đó họ đều cảm thấy khá thú vị, bắt đầu thi học theo Hàng Thánh Ngạn và Lục Diệu, cùng những em bên cạnh đặt cược.
Ngay cả học sinh Cố Nặc cũng tag bao nhiêu trong nhóm, đó chịu nổi sự phiền nên đành theo đặt cược. Đương nhiên, cược nạn nhân ngày mai tuyệt đối là .
Mà Thẩm Dĩnh và Tiêu Mai đang đ.á.n.h cược chính .
Lớp S đang trò chuyện rôm rả trong nhóm về việc ai sẽ là nạn nhân ngày mai.
Còn Phan Nhậm, đang bọn họ phái tìm kiếm ráo riết trong bóng tối, lúc đang giận dữ gào thét như nổ tung cả căn nhà.
"Rốt cuộc là chuyện gì , tại những ông chủ công ty đó và mấy tên quan chức nhỏ cảnh sát bắt chỉ trong một đêm? Ai lộ tin tức?"
Phan Nhậm trong văn phòng gào thét ngừng với mấy tên cấp .
Sao thể tức giận cho , tuy những ông chủ công ty nhỏ và quan chức nhỏ cảnh sát bắt giữ là trụ cột trướng , nhưng tất cả đều là do tốn công sức bồi dưỡng.
Mèo Dịch Truyện
Hắn chỉ chờ thêm một thời gian nữa là sẽ để bọn họ phát huy tác dụng, tranh giành thêm nhiều lợi ích cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-nguoi-nghe-thay-tieng-long-toi-thay-doi-tuong-lai-bi-tham/chuong-922.html.]
Nào ngờ còn kịp tay, những quan chức nhỏ đó cảnh sát bắt hết.
Hơn nữa, đó còn hề một chút tin tức nào, điều đ.á.n.h úp .
Cơn điên tiết của Phan Nhậm khiến mấy tên cấp đối diện run rẩy, co rụt cổ như những con chim cút, mắt lộ rõ vẻ sợ hãi dám hó hé một tiếng nào.
trong lòng thì tất cả đều lóc t.h.ả.m thiết, than vãn liên hồi, đau buồn cho phận bi t.h.ả.m của .
Bọn họ xuất từ gia đình nghèo khó, từ nhỏ thắt lưng buộc bụng, cuộc sống vốn đủ bi t.h.ả.m .
Lại còn việc trướng một ông chủ lúc nắng lúc mưa, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
Chỉ sợ chỗ nào đại ma vương mắng cho một trận, ngày nào cũng như một thanh kiếm treo lơ lửng đầu mà sống trong sợ hãi.
Tuyệt đối dám muộn cũng dám về sớm, đúng là những thanh niên "năm ".
Thế nhưng bọn họ việc chăm chỉ đến , vẫn đại ma vương túm đến giáo huấn, trong lòng mỗi đều rơi những giọt nước mắt buồn bã dài như sợi mì.
Phan Nhậm đang lúc nổi nóng thì thể chuyện với những , thấy sáu bảy đều co rụt cổ ai lên tiếng, tức đến mức Phan Nhậm ném thẳng chiếc bàn phím mặt về phía sáu bảy đó.
Sáu bảy đang co rụt cổ như chim cút thấy tiếng gió rít từ , ngẩng đầu lên thì thấy chiếc bàn phím đang lao thẳng mặt , đồng t.ử mấy đột nhiên co , lập tức hoảng loạn né tránh tứ phía.
vì mấy họ khá gần , khi hoảng loạn chạy trốn mấy va , tránh nguy hiểm từ chiếc bàn phím bay tới, nhưng tránh cú va chạm của đồng đội.
Bốn năm ngã lăn đất, ngã mà sự phòng thật sự đau, thế nên mấy đó đất ôm cánh tay, chân bắt đầu rên rỉ.
Còn hai bên trái thì mỗi bên một ảnh hưởng, vẻ mặt may mắn, bọn họ ngây mấy đang đất kêu gào, nhất thời gì.
Còn Phan Nhậm bên vẫn đang nổi nóng, đang định nghĩ cách dạy dỗ mấy tên cấp vô dụng thì thấy bọn họ thoáng chốc hết xuống đất.
Lại còn chịu dậy, cứ thế đó, kêu gào t.h.ả.m thiết.
Tức đến mức gân xanh trán Phan Nhậm giật giật, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo nguy hiểm.
Phan Nhậm bóp bóp ngón tay, khớp ngón tay kêu răng rắc, miệng phát âm thanh như quỷ dữ, "Các, , , c.h.ế.t, , ?"
Giọng trầm thấp như từ địa ngục vọng lên khiến mấy tên cấp còn đang đất kêu gào lập tức cứng đờ , giây tiếp theo liền bật dậy như cá chép hóa rồng, co rụt cổ ngây như chim cút lúc ban đầu.
Phan Nhậm mấy trò mèo của cấp cho tức đến bật .
Cả đời tiếng tăm lẫy lừng của , rốt cuộc thu nhận những kẻ ngu ngốc bằng cách nào chứ.
"Đi điều tra cho , rốt cuộc là chuyện gì xảy , cho các một ngày, một ngày mà điều tra , các sẽ..." Phan Nhậm với giọng u ám, lạnh lẽo.
Bảy tên cấp đều dọa sợ run cầm cập, vội vàng gật đầu lia lịa hét lớn, "Vâng, Boss."
Vừa dứt lời liền lao ngoài, dáng vẻ hoảng hốt như thể ma đuổi phía .
Tức đến mức mắt Phan Nhậm đỏ hoe.
"Trâu Hải, đợi một chút." Thấy mấy tên cấp tranh chạy cửa, Phan Nhậm đột nhiên nhớ điều gì đó liền gọi .
Mà gọi lao khỏi cửa , thấy sắp thoát , ngờ đại ma vương gọi , rùng một cái, trong mắt lộ nỗi sợ hãi tột cùng.