Ta  lên, các nữ quyến  xung quanh đang trò chuyện vui vẻ,   ai chú ý đến .
Ta  tới đình nghỉ chân đó tìm y. Sau khi chào hỏi,  hỏi y: "Vết thương của tiểu hầu gia   hơn ?"
"Vết thương nhỏ mà thôi,    gì đáng ngại."
Y vẫn giống hệt  đây, thản nhiên mà lạnh lùng, xa cách  tự phụ.
 giờ phút   chỉ  trêu chọc y,  xé toang vẻ đạo mạo   thành một vết rách,   dáng vẻ y  còn đoan chính tự giữ như thế nữa.
Ta lặng lẽ l.i.ế.m môi một cái,  mặt vẫn mang theo vẻ yếu ớt bất lực, bước tới phía   khẽ : "Nếu   còn gì đáng ngại,   thể cho A Âm xem qua  ? Để  đỡ  ngày nhớ đêm mong,  thể chợp mắt."
Ta cúi thấp đầu, Ngụy Trường Thư vẫn  đó  nhúc nhích, chẳng hề trả lời rằng    .
Ta kéo ống tay áo của y: "Tiểu hầu gia,   một chút là ."
Giọng   chứa đầy khẩn cầu.
Ngụy Trường Thư vẫn  yên  hề cử động, nhưng gã hầu bên cạnh y  xoay  sang chỗ khác, yên lặng lùi  phía .
Thấy   liền kéo y tới   băng ghế đá trong đình nghỉ chân.
Cũng mặc cho ánh mắt sâu thẳm của y đang  chằm chằm  ,  xốc ống tay áo bào màu tím của y lên,  thấy vết sẹo  lành  bây giờ  cần băng bó bằng vải mỏng nữa.
Cánh tay y mạnh mẽ, rắn chắc, đường cong khỏe khoắn.
Ngón tay  mơn trớn vết sẹo , vuốt ve   cầm tay y như  .
Bàn tay y ấm áp, lòng bàn tay to rộng, vết chai mỏng  cộm tay .
Ta sờ bàn tay y, khóe miệng vẫn ngậm , giọng  êm dịu: "Ngày nào  cũng nhớ tiểu hầu gia, cứ như  bỏ bùa mê thuốc lú, cả ngày trong đầu đều là hình bóng ."
"A Âm  rõ đối với bản   mà ,  ở nơi xa mà   thể chạm tới, nhưng   khống chế nổi bản  ,   đến gần ,  ngước  , dù chỉ  thể  thêm một  thôi cũng  thỏa lòng ao ước."
"Tiểu hầu gia,   thể cho  cơ hội  ?"
Đôi mắt của Ngụy Trường Thư dài hơn mắt đào hoa một chút, trông hệt như một đầm nước sâu  thấy đáy,  bao phủ bởi một lớp sương mù quyến rũ. Cho dù y   thì vẫn cứ câu hồn đoạt phách (*).
(*) Câu hồn đoạt phách:  và mị hoặc đến mức cướp  hồn phách  , đến khiến   nín thở.
Y  chăm chú  , trong ánh mắt  còn mơ hồ giấu kín vài thứ   hiểu, đôi môi mỏng  khẽ mím , y gọi : "Thôi cô nương...."
Tiểu thư thế gia hầu hết đều đoan trang thủ lễ,   cứ  cho y  rằng nữ tử lớn lên ở nông thôn thô bỉ như thế nào,   điên cuồng   .
Y chỉ vẻn vẹn gọi  một tiếng,  liền nắm chặt lấy tay y,  dùng chút sức   dậy   lòng y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mong-dep/c20.html.]
Ta bám lên cổ y, chạm má  mặt y  ghé  bên tai y thì thầm: "Tiểu hầu gia,  gọi hãy gọi  là A Âm ."
Thân thể y căng cứng, vành tai đỏ ửng, hai hàng lông mày nhíu chặt  toan đẩy  .
Buồn ! Ta  g i ế t chó từ ngày nhỏ xíu, sức lực của  mạnh mẽ tới cỡ nào cơ chứ.
Ta kề sát   thể y, liều lĩnh ôm chặt lấy y, rướn  lên hôn môi y ---
"Chỉ   thôi, tiểu hầu gia,  đừng từ chối ...Ta thật sự quá thích , thích đến nỗi sắp điên mất ...."
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Trong đình nghỉ chân chỉ  hai chúng ,  bức thiết  chạm  y, dùng sức bám chặt y , sợ rằng  sẽ  thành công.
Sau đó tay y chợt đặt  lưng , y dùng sức nhấc  lên khiến  lập tức biến sắc.
Ngay lúc  cho rằng y  ném văng   ngoài thì     lòng y một  nữa,  điều bây giờ  đổi thành một tư thế càng chính xác hơn, thuận tiện để tay y đỡ  gáy , chiếm cứ quyền chủ động.
Y đè  sát  gần  hơn, đôi mi  rung động, rũ mắt xuống chủ động hôn .
Giây phút đó đầu óc  trở nên trống rỗng.
Từ trạng thái vội vàng ban nãy, lập tức  biến thành một kẻ ngốc.
Vốn dĩ  dự tính sẽ chấm mút y một chút, khiến cho y cảm nhận  sự phóng đãng của , kết quả là y còn phóng đãng hơn cả .
Ta  chút  quá thoải mái, từ nhỏ đến lớn   quen với việc chiếm lấy quyền chủ động trong tất cả  chuyện, lúc  tất nhiên là  phản kích ,  nên đôi tay  bắt đầu  thành thật.
Kết quả chính là hai chúng   hôn  ở giữa đình nghỉ chân, triền miên khó tách, suýt chút nữa  kìm nén  .
Chỉ tiếc là gã hầu trung thành tận tâm của y trông coi  nghiêm ngặt,  cho bắt luận kẻ nào tới gần.
Cái    đến là dáng vẻ sụp đổ của Khương Tri Hàm và  nhà họ Thôi.
Bọn họ mất mặt thì   càng vui sướng.
Ngụy Trường Thư xem như vẫn  vài phần tự chủ, lúc  còn đang  trong lòng y thì y  kết thúc nụ hôn dài dằng dặc , ấn đầu của   lồng n.g.ự.c , y : "Chớ lộn xộn."
Giọng   khàn đến nỗi  thể  nổi, tuy là lời cảnh cáo nhưng   vẻ khá đớn đau.
Trái tim của y đập nhanh tới nỗi sắp nhảy cả  ngoài,  thể căng cứng, khẽ khàng thở dốc.
Ta dựa  lòng y, vươn tay  ôm lấy y, khóe miệng chứa chút ý   xa mà y  thấy , cố ý động đậy cơ thể.
Y kêu lên một tiếng, dường như đang cực lực kiềm chế, càng dùng thêm sức lực đè  : "Thôi Âm, đừng nhúc nhích."
Giọng điệu cảnh cáo khi nãy  biến thành một lời thỉnh cầu  thể nề hà.