Sau đó   đồ ngốc tên là Lam Quan.
Hắn   là  của huyện Hòe Lý ở Ung Châu. Cũng tuyệt đối chẳng  là  xuất  từ gia đình  lành gì.
Hắn sống lang thang khắp nơi từ khi còn bé,  bọn buôn  bắt cóc tới Ung Châu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ mới  hóa  đây là một đứa trẻ  dung mạo xinh  cực kỳ, cho nên quản gia của Triệu lão gia  thoáng qua một cái   ý , mua   phủ   hầu.
Cái tên Lam Quan  là do Triệu lão gia yêu thích văn thơ đặt cho .    bọn họ   hề lưu tình đuổi   khỏi phủ.
Bởi vì đứa trẻ  là một tên ngốc, cái gì cũng    nhưng  ăn cực kỳ nhiều.
Ấy mà  còn  sức lực cực lớn, đầu óc  bệnh. Lúc ăn  no  còn bóp c h ế t con ch.ó to của nhà lão gia bằng tay   lột da ăn thịt.
Bọn họ đánh  gần c h ế t, ném  bên ngoài.
Lam Quan lưu lạc ở miếu hoang trong thôn thế   hai năm.
Hắn còn  thể sống yên lành đến giờ cũng đều nhờ cả  bản lĩnh g i ế t chó thịt mèo của .
Có đôi khi  cũng sẽ  rừng bắt vài con rắn để nướng lên ăn.
Ta và  trở thành bạn ,   ngu ngơ gọi  là Âm Âm. Sau  hai chúng  thường xuyên rong ruổi khắp mười lăm huyện của Ung Châu, lúc đỉnh điểm thì một ngày còn trộm  thịt  mười con chó.
Ta còn nhặt  một con mèo trắng  đôi mắt xanh như ngọc thạch ở trong thị trấn. Con mèo đó  bộ lông trắng thuần như tuyết, sạch sẽ  nhiễm bụi trần,  cổ còn đeo một chiếc vòng bằng bạc khắc chữ "Diêu" bên .
Ta  nhà họ Diêu.
Tuy  nhà ngoại họ Lê của  cũng  coi như gia tộc giàu  ở vùng Ung Châu, nhưng đến  mặt nhà họ Diêu chỉ sợ là một ngón tay cũng  so nổi.
Trong hoàng cung ở kinh thành  một Diêu quý phi vô cùng  sủng ái, là  đẻ của thập tam hoàng tử.
Nhà họ Diêu ở  chân thiên tử, nhà cao cửa rộng, thanh danh hiển hách.
Ở quê quán Ung Châu cũng là gia tộc tiếng tăm, ngay cả tri phủ đến thăm cũng  khom  chào.
Con mèo mà  nhặt  là của Nhị tiểu thư nhà họ Diêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mong-dep/c3.html.]
Lúc đó  cũng chẳng nghĩ nhiều, ném con mèo   bao tải  mang về nhà  thịt luôn.
Nó  m ổ b ụ n g,  trộn lẫn trong đám chó mèo   l ộ t d a   đó   ném  chiếc xe đẩy do Lam Quan kéo  và bán cho một tửu lâu ở  thị trấn.
Tiền đổi  hai chúng  cùng chia đều.
Ta   là   lành gì, ngay từ ngày bé   .
Ta trời sinh tính tình tàn nhẫn  lạnh nhạt, chút tình cảm chân thành duy nhất mà   đều  chia cho  .
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Bà    cùng  sinh sống thật . Ta cũng thật sự  bà   những ngày tháng   hơn.
Ta dùng tiền bán thịt mua cho bà  một con gà . Sau khi về nhà bà   trực tiếp ném nó xuống đất, cầm một cái roi bằng rễ cây quất  ---
"Mấy ngày nay con  về nhà là để  ăn trộm ăn cắp thế  ?! A Âm! Con mới bao nhiêu tuổi hả! Tại   sống thành cái dạng ?!"
Bà   sướt mướt,   là bực .
Ta trực tiếp ném cây roi  xuống đất, nhặt con gà  lên  phủi thoáng một cái, tự xé đùi gà  ăn.
Sau khi ăn xong,     đang   nức nở  mặt đất,  nhịn  mà : "Mẹ,  cam chịu  phận . Con  sống một đời,  đến tình cảnh gì thì  chấp nhận cách sống ở tình cảnh đó."
"Con  thể sống giống cô nương nhà quan ở kinh thành,  cũng  còn là tiểu thư nhà họ Lê,  thì hãy học cách tiếp nhận nó  sống cho thật . Tóm  thì con cũng sẽ  g i ế t  phóng hỏa, cũng   bản lĩnh . Mẹ đừng kỳ vọng quá cao với con, ở thời thế như bây giờ  thể ăn no mặc ấm là  lắm ."
"Không  như , A Âm, con  nên như , đây   là con đường con nên ."
Mẹ che mặt, nước mắt từ kẽ tay chảy xuống: "Là  của , đáng lẽ  ngay từ đầu  nên treo cổ ở nhà họ Thôi, cũng chẳng đến nỗi để bọn họ mang con    sống cuộc đời khốn khổ thế ..."
"A Âm, con về nhà họ Thôi  ? Con   kinh tìm cha con,  gì thì  con vẫn là con gái của nhà họ Thôi, bọn họ sẽ  bỏ mặc con."
Ta  , chợt bật : "Quên ,   để  gì cơ. Chính  cũng  rõ rằng dù con  về nhà họ Thôi thì   cũng chẳng sống dễ chịu hơn ."
"Là  của , đều là  của ..."
Bà  gào   to,  mãi  ngừng.
Ta bất đắc dĩ thở dài một , xé một cái đùi gà khác xuống đưa cho bà : "Mẹ ăn , ăn cái đùi gà  xong  con tha thứ cho ."