Lúc ,  lưng truyền đến một giọng  quen thuộc:
"Niểu Niểu,  nàng  ở đây?"
Lẽ   nên ném bức tranh  mặt , chất vấn  đây là ai.
    .
Ta im lặng đặt bức tranh  trong, đậy nắp hộp ,  đầu  về phía .
Khẽ mỉm , giống như  đây.
Ta :
"Không  gì,  chỉ xem qua một chút thôi."
Xem xem  đàn ông mà  đặt trong tim mấy chục năm, trân ái  phụ nữ khác như thế nào.
Yêu là yêu.
Không yêu là  yêu.
Nếu Bùi Hoài  với   yêu  phụ nữ của ,  sẽ đau lòng, sẽ buồn bã nhưng  tuyệt đối sẽ  dây dưa  buông.
   nên lừa dối .
Tối khuya, Bùi Hoài  ngủ say, tay vẫn vô thức vỗ nhẹ lưng , dịu dàng dỗ dành .
Ta mở mắt .
Đưa tay lên  trung, từ từ phác họa đường nét của ,  tuấn tú, rõ ràng là cùng một  với Bùi tiểu lang quân  đây.
    đổi .
Ta .
Giọng   khẽ,  khẽ, tràn đầy chua xót:
"Bùi Hoài, là   sẽ  bao giờ phụ ."
"Chàng lừa ."
07
Lần đầu gặp Bùi Hoài là  năm thứ hai  xuyên  đến đây.
Nhiệm vụ tân thủ của  chỉ  một——
Giúp đích tỷ lên ngôi Hoàng hậu.
Lúc  mới đến, dù  sủng ái nhưng vẫn vô cùng lo sợ, sợ rằng chỉ một sơ suất lộ   phận sẽ  thời đại tin  quỷ thần  coi là yêu vật mà thiêu sống.
Phụ mẫu yêu thương , nhưng họ coi trọng đích tỷ dung mạo tuyệt sắc và  mặt đều xuất chúng hơn.
Đích tỷ yêu thương , nhưng tỷ  coi trọng quyền lực  thể giúp tỷ  một bước lên mây hơn.
Cho nên  luôn cẩn trọng từng li từng tí,  thể ít  thì sẽ   nhiều.
 trong một buổi tiệc hoa đào, Minh tiểu thư vốn  hiềm khích với đích tỷ, nhiều  mỉa mai châm chọc đích tỷ  xứng với vị trí Thái tử phi,  tức giận tranh cãi với nàng ,   nàng  đẩy xuống hồ.
Lần đó,  thật sự tưởng rằng  sẽ chết.
   chết.
Là Bùi Hoài  cứu .
Hắn khoác áo choàng lông cáo lên  , ba câu hai điều  khiến vị tiểu thư  tức đến phát điên.
Đợi nàng   ,   đầu  , khẽ cong khóe mắt.
"Thẩm gia  , nàng   chứ."
Hắn  lên thật .
Đẹp hơn cả hoa đào.
Giây phút đó, trái tim  khẽ rung động.
Hắn là Bùi tiểu Hầu gia, là cháu ruột của đương kim Hoàng hậu, tướng mạo tuấn tú vô song,  phận cao quý  thể tả,   bao nhiêu nữ tử ở kinh đô thầm mến mộ.
Lúc đó  mới mười hai tuổi, chớm tuổi  yêu, thích , cũng   chuyện lạ.
 cũng chỉ là thích mà thôi.
So với Bùi Hoài,  càng  về nhà hơn.
Nhiều hơn nữa chính là   khi rời ,    thêm vài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-hoa-no-mot-kiep-suong-tan/chuong-3.html.]
Nhìn  cùng  trưởng so tài  sân luyện võ,   cùng đích tỷ đàm luận chuyện triều chính,   khi thì nhíu mày, khi thì khẽ .
 dù là dáng vẻ nào, đều  thể phủ nhận là vô cùng .
Hôm đó,  đụng  Bùi Hoài đang chuẩn  rời .
Ta vội vàng xin .
Hắn  đưa tay chỉnh  búi tóc của , khẽ  hai tiếng.
"Thẩm Nhị tiểu thư  vẻ khác hẳn với  tỷ của nàng nhỉ."
"Trông vô cùng đáng yêu."
Ta ngẩng đầu  , chỉ một ánh mắt thôi   đỏ mặt .
Hôm đó ánh nắng   nhưng  sánh  với độ ấm trong ánh mắt .
Ta tự hỏi lòng .
"Thật sự chỉ là thích thôi ?"
Không .
Ta  yêu  .
Ta  thể lừa dối bản   nữa.
Năm  mười sáu tuổi, Bùi Hoài đến cửa cầu hôn.
"Thẩm Nhị tiểu thư,   mến mộ nàng từ lâu, chỉ mong cùng nàng bên  trọn đời, chỉ mong cùng nàng sớm tối  , bạc đầu răng long, nàng  bằng lòng gả cho  ?"
Hắn hứa với  một đời một kiếp một đôi, hứa sẽ mãi yêu thương .
Sao  nỡ từ chối chứ.
Cho nên  ngày đích tỷ phong hậu, hệ thống hỏi : "Nhiệm vụ   thành,   rời  ?"
Ta  từ chối  do dự một giây nào.
Hệ thống dường như  sớm đoán  quyết định của , chỉ khẽ thở dài một câu:
"Trai si  thể giãi bày, gái yêu lỡ dại, đắng cay một đời."
Lúc đó  chỉ thấy  phục.
Không ngờ, giờ  ứng nghiệm.
08
Ta  thích những nơi đông  ồn ào, những buổi tụ tập của các tiểu thư, phu nhân ở kinh đô  cũng tránh  thì tránh.
Chi Nhi thấy tâm trạng  buồn bực, thai   định, bèn dỗ  đến Phương Kỳ Tửu Lâu ăn thử món mới.
Có lẽ thật sự  may mắn.
Ta  bên cửa sổ,  cúi đầu xuống   thấy Bùi Hoài.
Rèm châu  xe ngựa vén lên, một đứa trẻ hoạt bát nhảy xuống xe, miệng gọi "Cha".
Bùi Hoài mỉm  ôm đứa bé  lòng,    để ý đứa bé đá bẩn y phục của , khó mà tưởng tượng  đây là một  sẽ vì  ca ca đá bẩn y phục  sân luyện võ mà  tắm rửa  đồ.
Sau đó một  phụ nữ xuống xe, ánh mắt dịu dàng  cảnh .
Cha hiền con thảo.
Họ mới giống một gia đình.
Còn , chẳng qua chỉ là kẻ trộm, tạm thời đánh cắp Bùi Hoài mà thôi.
Tim  bỗng nhói lên.
"Phu nhân, phu nhân,    chứ, tiểu thư!"
Mãi đến khi tiếng gọi lo lắng của Chi Nhi mới kéo  về thực tại.
Ta  sang  nàng,  thấy nàng đầy nước mắt.
"Tiểu thư, đừng , đừng  nữa..."
Khóc?
Khóc gì chứ.
Ta   gì sai cả,    ...
  đưa tay sờ lên má, đầu ngón tay lạnh buốt.