Vừa    chuyện, mấy     cái bàn đá ở trong sân, Cát Thúy Phương đỡ chị cả   xuống ghế.
Cát Thúy Phương  đầu  với con trai : “Đi  với vợ con một tiếng, dì cả của nó đến ,  chút đồ ăn ngon, con cũng  phụ nó .”
Tính tình Cát Nhân tương đối hiền lành,  thấy   dặn dò, chào hỏi với dì cả vài câu  vội vàng  về phía phòng bếp.
 
Bên  Cát Thúy Phương  bắt đầu lấy những đồ đạc trong gùi  xem.
Từng thứ từng thứ  đặt lên bàn đá.
Một cái gùi đầy tràn, chỉ riêng thịt heo   mười mấy cân , còn  sữa bột, bánh quy óc chó, bánh ngọt trứng gà, đường phèn, mứt táo, long nhãn, v.v… mấy cái  đều là đồ  hiếm .
Bất kể là thứ gì thì cũng đều là quà cáp   thể diện.
Mỗi  Cát Thúy Phương lấy  một thứ thì nụ   mặt  tươi hơn mấy phần.
Đến cuối cùng, nụ  của bà  cũng sắp ngoác  đến mang tai , bà cụ cố gắng tém tém  nụ   hời của ,  vẻ khách sáo :
“Chị cả, chị cũng thật là, về nhà  còn mang nhiều đồ như thế, chị lấy ở  thế? Sao mà chị còn tự mang về,   em bảo thằng cả đạp xe đến đón chị.”
Lời  , Cát Tường và Cát Tuyết thực sự mở mang tầm mắt!
Hai  đều    ngốc,   thể    hàm ý của bà cụ , đồ   còn  cất xong mà  bắt đầu tính toán cho   .
Giờ phút , cả hai  con cả đời hào phóng,  từng vì tiền tài mà khom lưng, thấy thật sự  hổ  che mặt.
Hai  nghĩ thầm, dì cả   lời  như thế thì chắc trong lòng ít nhiều gì cũng thấy khó chịu.
Quả nhiên, dì cả mở miệng.
Chỉ thấy bà cụ  còn vui vẻ hơn cả Cát Thúy Phương, bà cụ thích  em gái   hai chữ ‘về nhà’ ,   dễ  như thế thế nhỉ,  cho trái tim già nua của  như  ngâm trong nước đường.
Đó gọi là ngọt ngào đó mà.
Em gái yêu nhà  đúng là chu đáo.
Cát Phán Đệ  đến nối híp cả mắt, lộ   ít răng   rụng, bày tỏ tiên tục: “Vẫn là Thúy Phương nghĩ cho chị,   chị đến chị  gọi điện thoại cho em, bảo cháu cả  đón chị,  xe đạp thì còn mang  nhiều đồ  hơn nữa, chị đều để dành cho em, cho em hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-15.html.]
Cát Tuyết…
Cát Tường…
Hai  con  về phía dì cả với vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, trong thoáng chốc   cái gì mới là đúng…
Quả thực là bỗng thấy  khâm phục đồng chí ông Cát khờ  qua đời,  là  tẩy não như thế nào ?
Hai chị em già  để ý đến biểu cảm của hai  con Cát Tuyết, hai bà cụ kéo tay , trò chuyện  mật một lát,  đó bà dì cả  hiếm khi xoa xoa đầu Cát Tường một cái,  với vẻ vui vẻ hào hứng:
“Hôm qua chị   cháu rể của chị gửi thư đến,  cho chị  vui mừng…  đó  đến nhà mấy chị của em Lai Đệ, Vọng Đệ, Hỉ Đệ…để thông báo tin mừng , thuận tiện tìm cho em ít đồ .”
“Mấy cái  đều là các chị để dành , chỉ là vội vàng quá nên đồ  ít, Thúy Phương của chúng  cả đời chịu khổ, chị cũng vô dụng, khó khăn lắm mới để dành  một ít đồ  như  thôi, đợi đến tháng , tháng  chị  đưa thêm cho em..”
Nghe thấy bà dì cả nhà   liên miên lải nhải, lúc  đến tình sâu nghĩa nặng thì   nữa, cùng   lấy ở   một chiếc khăn tay  sờn một nửa, bắt đầu đưa lên khóe mắt thấm nước mắt.
Bản lĩnh   là  ngay,   là  ngay , cũng  cho   mở mang tầm mắt.
Mấu chốt là bà cụ tuổi  cao,   hành động như thế mà  thấy lạc quẻ… chắc cũng  ai   như thế nữa…
Sau khi Cát Tường và   liếc mắt   một cái, cảm thấy  chút  đỡ   dậy , cố nặn  một nụ  cứng nhắc : “Bà dì cả ơi, cháu  ăn bữa sáng , đợi chút nữa cháu   học nữa.”
Nói xong lời , Cát Tường  để ý đến ánh mắt cầu cứu của  ,  nụ  hiền từ của hai bà cụ, nhanh chân chạy …
Tha thứ cho cô, thật sự là  chịu đựng nổi nữa , cô cứ cảm giác nếu cứ tiếp tục như thế thì  cũng  tẩy não mất thôi…
Vừa nghĩ đến chuyện  trở nên giống như bà dì cả… Cáo từ.
Chuồn nhanh… chuồn nhanh…
 
Cát Phán Đệ  theo bóng lưng hoạt bát của cháu gái thì  nở một nụ  hiền từ, rõ ràng là  yêu mến đứa cháu gái Cát Tường .
Bà cụ  đầu  về phía Cát Tuyết, an ủi:
“Tuyết Tuyết đừng sợ nhé, bây giờ cháu rể  gửi thư đến , tất nhiên là   kế hoạch, dì  bàn bạc với sáu  dì của cháu , hôm nay các dì cháu sẽ  dạo trong thôn,   dạo  lan truyền tin tức cháu rể gửi thư đến.”
“Đến lúc đó xem xem mấy bà già thối mồm  còn dám đặt điều Tuyết Tuyết nhà chúng  nữa  , mấy bà già đó ghen tỵ với Tuyết Tuyết của chúng  đấy mà… bỏ , bỏ …”