Vệ Cẩn   đất lẩm bẩm một lúc lâu nhưng cũng  ai để ý đến ,   thấy  thú vị gì cả, chỉ nhếch nhếch miệng.
Vệ Cẩn tự  bò dậy, phủi phủi bụi bặm    mới tựa   cây trèo lên. Bởi vì    bóng ma tâm lý nên cũng  dám trêu chọc Cẩu Lan Thần đang chìm đắm trong trò chơi nữa.
Vệ Cẩn oán thầm trong lòng, tên nhóc  thông minh hơn ,   cãi   thắng   thì sẽ  ấm ức.
Gần đây tên nhóc đầu óc ngu si tứ chi phát triển     vị cao nhân nào chỉ điểm mà khi   động tay động chân, hừ… đồ dã man.
Khuôn mặt  trai của …
Vệ Cẩn nửa  nửa   cành cây, chân khua khua, cố ý ôi a vài tiếng, vẫn  từ bỏ ý định hấp dẫn sự chú ý của hai   em  khác.
 mà  ngờ ai   cứ như  điếc , đừng  là mở miệng an ủi   mà ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm    một cái…
Tính tình giận dỗi của Vệ Cẩn nổi lên,   ngửa đầu, trách cứ thiếu niên lạnh lùng đeo mắt kính gọng vàng: “Mấy  đó, còn  em gì chứ,     Nhị Cẩu đánh, tại  hai   xuống giúp  hả?”
Nghe , thiếu niên lạnh lùng giơ ngón tay thon dài trắng nõn của  kên, đẩy gọng kính lên một chút,  đó lật quyển sách luật pháp trong tay,   mở lòng từ bi đưa qua một ánh mắt, hờ hững trần thuật sự thật:
“ cho rằng  đang hưởng thụ.”
Vệ Cẩn: “…   bệnh ?”
Hưởng thụ cái đếch !!!
Lần  Nghiêm Lệnh An    câu nào, chỉ là dùng ánh mắt  tự  giải quyết  mà    một cái.
Lúc  im lặng còn hơn lên tiếng, thực  dùng trong trường hợp  cũng  phù hợp, Vệ Cẩn vô cùng chắc chắn mà nghĩ đến…
Mặc dù tên nhóc Nghiêm Lệnh An    gì cả, nhưng mà chỉ cần cái ánh mắt đó thì   rõ hàm ý bên trong ….
Cậu   bệnh!
Chết tiệt, chắc chắn là tên nhóc   ý , Vệ Cẩn nghiến răng.
 
Tức giận thì tức giận, nhưng mà đối đầu với Nghiêm Lệnh An thì   cũng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-18.html.]
Tên nhóc    cứ đánh một trận là xong giống Nhị Cẩu, từ nhỏ Nghiêm Lệnh An  là một   lòng  hiểm độc,   vẻ chững chạc đàng hoàng, thực  thủ đoạn  đen tối, Vệ Cẩn cũng do  chịu ấm ức ngầm mới ngộ  ….
Thôi , cứng  .
Vệ Cẩn lấy khăn tay từ trong túi , cẩn thận lau bụi bặm bám  , khó  khi nghiêm túc hỏi   em phía  cùng:
“Nhị Ca!    trong nhà , chú út Phó thật sự định cưới  phụ nữ nhà quê  ?”
Trên Phó Khuê còn  một   họ, nhà bọn họ đều đặt chung như  để sắp xếp thứ tự,  là  cháu thứ hai nên những   thiết đều gọi  là Nhị Ca.
Nghe Vệ Cẩn , Cẩu Lan Thần đang chơi trò chơi ở phía  cũng  chơi nữa, theo bản năng ngẩng đầu  sang, ngay cả Nghiêm Lệnh An   hờ hững lạnh lùng nay cũng khép quyển sách  tay ,  về phía bạn  ở đối diện, chờ câu trả lời của .
Hôm nay là một ngày nắng , ánh mặt trời rực rỡ chiếu  cây cổ thụ   tên.
Ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp khe hở của cành lá, sót  những đốm sáng nhỏ chiếu lên khuôn mặt trẻ tuấn tú của  trai, tô điểm cho khuôn mặt sạch sẽ vốn đang ngủ của  thêm phần cảm giác thần bí.
Ngay cả khi đang nhắm mắt  thì cũng   giảm  phần  đẽ nào của  trai.
Bỗng nhiên.
Chàng trai run run mí mắt, mở mắt , lúc  nghiêng đầu  qua thì hai đầu lông mày chỉ còn  sự   trói buộc, dường như sự sạch sẽ   là do  khác ảo giác mà .
Giọng  của  ở giữa thiếu niên và thanh niên,  êm tai, cũng  đặc biệt, trong giọng khàn khàn trầm thấp  sự non trẻ…
Chỉ thấy  uể oải thốt  hai chữ: “Thật đó.”
“Mẹ kiếp! Thật  giả ? Ông nội    đó mấy ngày   thăng lên  phó tư lệnh,  chú   nghĩ quẩn mà cưới một  phụ nữ nhà quê chứ, còn là  phụ nữ hai  đò  một đứa con gái riêng nữa.”
Vệ Cẩn  Phó Khuê  cho kinh ngạc đến mức suýt nữa thì rơi từ  cây xuống, khó khăn lắm mới  định  vị trí mà  vội vàng  một tràng dài.
Phó Lập Thành  tiếng tăm  lớn trong giới của bọn họ, xuất  hiển hách,     khiêm tốn.
Chỉ mới ba mươi tám tuổi mà  leo lên đến vị trí bây giờ,  chỉ một câu tuổi trẻ tài cao hoặc là công đức tổ tiên mà  thể  hết .
Ở đằng   đổ xuống bao nhiêu mồ hôi mà máu, trải qua bao nhiêu đau xót thì chỉ cần là   chút đầu óc cũng  thể nghĩ  .
Nói câu  quá thì   gặp hụt Diêm Vương cũng lớn hơn   mà phần lớn  trải qua sinh nhật .