Đây   là  đầu tiên Cát Tường đến nơi , cho nên cô  bước chân  thì một cảnh sát trẻ tuổi ở bên trong  chạy  tươi  chào hỏi với cô:
“Ôi, Cát Tường đến , đến tìm cục trưởng Cát , thật là  khéo, ông     ngoài .”
Cục trưởng Cát là bác năm của Cát Tường - Cát Binh.
Vào năm bảy mươi bảy, ông   ngoài ba mươi, ở cuối những năm thanh xuân, ông  và vợ   thi đậu trường cảnh sát.
Sau khi  nghiệp đại học mấy năm, hai vợ chồng cũng  ở  thành phố lớn mà trở  quê hương.
Trải qua những năm nay cố gắng phấn đấu, Cát Binh giờ  trở thành đồn trưởng đồn cảnh sát thị trấn,   sắp tới sẽ  điều lên huyện.
Bác năm  ở đây, Cát Tường cũng  thấy bất ngờ lắm,  đồn cảnh sát thị trấn  vẻ lớn, nhưng thực  chỉ  tổng cộng sáu nhân viên cảnh vụ, trong đó   biên chế chính thức còn ít hơn, là   đầu đồn cảnh sát, Cát Binh thường xuyên  ngoài điều tra vụ án,  bận rộn nhiều việc.
Cát Tường mấp máy đôi môi đỏ hồng, hỏi : “Vậy bác gái cháu  ở đây  ạ?”
Cảnh sát trẻ tuổi vỗ trán một cái, : “Ôi trời, xem trí nhớ của  , chị Lưu  ở đây, cháu tự đến văn phòng tìm chị  nhé.”
Bác gái  ở đây là , cuối cùng cũng    một chuyến  công, Cát Tường cảm ơn vị cảnh sát đó  quen đường quen nẻo  đến năm phòng của bác gái năm.
 
“Sao Cát Tường  đến đây? Mau  đây  .”
Lưu Tuệ hơn bốn mươi tuổi, dáng  gầy gò nhưng mà tư thế    đĩnh đạc, bà  là một   tích cách nghiêm túc, lúc  thấy cháu gái nhà , gương mặt cứng nhắc  nhu hòa hơn  nhiều, bà  thả chiếc bút  tay xuống, giơ tay chào hỏi.
Cát Tường cất bước    bàn  việc của bác gái năm, bỏ cặp sách  lưng   mới  xuống ghế.
Cô cong cong mắt: “Bác gái năm, cháu đến tìm bác năm,  hỏi ông  xem là  đó cháu nhờ ông  tìm giúp bọn buôn  đó   tin tức gì  ạ.”
Lúc  đến thế giới   nửa tháng,  khi  rõ ràng tất cả  chuyện, Cát Tuyết  vẽ  ngoại hình của bọn buôn  trong trí nhớ, giao cho  năm đang  việc ở đồn cảnh sát, mặc dù ký ức   mơ hồ, nhưng mà hình dáng đại khái hẳn là  sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-20.html.]
Chị còn thuận tiện còn bịa  một cái cớ,  là  đường  học về, trong lúc vô tình Cát Tường   thấy cảnh đám   đánh thuốc mê một bé trai ngất xỉu.
Cát Tường chỉ là một cô bé nhát gan, cũng  dám  gì, chỉ âm thầm nhớ tướng mạo của bọn họ một cách mơ hồ.
Bây giờ  qua hơn một tháng,  con hai  cũng sắp  khỏi đây , Cát Tường vẫn  từ bỏ ý định mà chạy đến đây thử vận may, nếu lỡ như  tin tức thì …
 
Lưu Tuệ lấy một hộp sô cô la từ trong ngăn kéo  đưa cho Cát Tường, nhẹ nhàng : “Cầm lấy , cái  là sô cô la, là họ hàng của bác gái mang từ nước ngoài về đó, ăn  ngon, cháu nếm thử xem.”
Nói xong còn giúp Cát Tường bóc lớp giấy gói bên ngoài   đẩy  trong tay Cát Tường, thấy cô ngoan ngoãn nhẹ nhàng cắn một miếng, nụ   mặt bà  càng tươi hơn.
Lưu Tuệ và chồng kết hôn cũng   coi là sớm, còn  kịp sinh con thì   học đại học.
Chờ đến khi hai vợ chồng  nghiệp đại học thì Cát Binh  ba mươi sáu, Lưu Tuệ cũng ba mươi lăm tuổi .
Sau khi  một công việc nhà nước  định, hai vợ chồng bà một lòng   một đứa con, thậm chí vì để chăm sóc gia đình   hơn mà   nghiệp trường đại học danh tiếng như Lưu Tuệ chỉ  một cảnh sát đăng ký hộ khẩu.
Trái ngược với chồng bà bôn ba khắp nơi thì bà  càng  một cuộc sống  định.
Bây giờ  sáu năm trôi qua, hai vợ chồng khó khăn lắm mới sinh  một đứa bé trai, năm nay mới bốn tuổi.
Dựa theo dự định của hai vợ chồng là  một trai một gái, lúc    cũng   khái niệm gì là sản phụ lớn tuổi cả, dù  thì  nhiều  phụ nữ hơn năm mươi tuổi mà vẫn sinh con.
 mà chờ đến khi bọn họ mang thai đứa bé thứ nhất thì kế hoạch hóa gia đình bắt đầu  phổ cập rộng rãi  cả nước.
Cả hai vợ chồng đều là công viên chức nhà nước, sinh hai đứa là chuyện  cần  suy nghĩ nữa, chuyện  đối với hai vợ chồng Cát Binh vẫn còn   một cô con gái mà  thì     tiếc nuối.
Cũng may mà cô cháu gái ngoan ngoãn xinh  cũng  thể coi như nửa đứa con gái .
Nhiều năm như ,  món gì ngon,  cái gì mặc  thì hai vợ chồng   thói quen là chuẩn  cho Cát Tường một phần.