Cát Tường cắn chặt hàm răng âm thầm nguy nghĩ, nếu quả thật bọn  dám động   thì cô cũng chỉ  thể từ bỏ ý định chờ  Tài   cuộc mà chỉ đành bắt mấy     mới  tiếp…
 
Lão Đại vứt một ánh mắt hung ác nham hiểm về phía Lão Nhị, thấy  co rúm  mới lạnh lùng cảnh cáo:
“Đây là hàng, hàng  hiếm , nếu  mày động  thì đừng  là một trăm năm mươi nghìn mà mười nghìn cũng  đáng, hơn một trăm nghìn tiền chênh lệch , mày bù cho ông mày ?”
Biểu cảm  khuôn mặt  xí của Lão Nhị chợt cứng đờ, cuối cùng cũng  dám   món hàng  là do  bắt , con  Lão Đại  trọng chuyện tiền bạc, nếu  thật sự phá hỏng chuyện  của  thì tuyệt đối   sống nổi qua ngày mai.
Mắt chuột của  liếc về phía con nhóc con  nền đất với vẻ lưu luyến, nghĩ thầm cùng lắm thì đợi đến khi con nhóc   ngoài ‘tiếp khách’ thì  sẽ đến ‘ủng hộ’ việc  ăn của cô là  ,  cần thiết  cứng đối cứng với đại ca.
Coi như tương lai con nhóc   giá trị cao vì sắc  thì  cũng  sợ, cùng lắm thì  g.i.ế.c thêm mấy  hoặc là  bán thêm mấy ‘món hàng’ nữa thôi.
Gác  suy nghĩ,   tỏ vẻ lấy lòng mà   với đại ca,  đó vội vàng xuất phát  tìm  Tài.
Chờ    xa, Lão Tam mới  về phía đại ca của ,  khuôn mặt  vẻ thật thà hiện lên sự do dự: “Đại ca, Lão Nhị…”
Nghe thấy lời  của em trai, đại ca mới thu  ánh mắt  bóng lưng của Lão Nhị như   chết, : “Chờ lúc  khỏi đây, ở  thuyền xử .”
Con ngươi của Lão Tam bỗng co , tuy rằng gần đây Lão Nhị  ngáo,  việc cũng  cẩn thận như  đây, nhưng mà rốt cục cũng  theo đại ca nhiều năm như  …
“Sao thế? Cảm thấy  mày tàn nhẫn ?” Đại ca  đến vị trí sát tường, đặt m.ô.n.g  lên chiếc ghế cũ nát,  đó lấy một túi lương khô từ trong một cái túi ở  đất , xử lý nhanh chóng.
Lão Tam vẫn  lên tiếng, chỉ là  đối diện với đại ca , yên lặng ăn màn thầu khô cứng trong tay, trong lòng  cũng hiểu, đại ca  thế mới là an  nhất, nếu  thì với trạng thái bây giờ của Lão Nhị thì   thể bọn  cũng  liên lụy.
Mấy năm nay,  tay  em bọn họ  dính mấy trăm mạng  thì cũng  mười mấy mạng .
Nếu   bây giờ tin tức  cả nước vẫn  nhanh lẹ lắm thì bọn    bắt từ lâu , nếu như  bắt, cho dù là   chữ thì trong lòng bọn  cũng  kết cục của  là như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-24.html.]
Tuy rằng lúc lấy mạng   thì  cũng   cảm giác gì, nhưng mà đến lượt    thì chắc chắn là  ,  vẫn   chết.
Nghĩ đến đây,   cũng  bứt rứt nữa, một  Lão Nhị c.h.ế.t dù  cũng  hơn là liên lụy đến bọn .
Hai    gần , dù là  gian lờ mờ, nhưng mà Lão Đại vẫn  rõ biểu cảm  mặt em trai .
Thấy  tự nghĩ thông suốt ,  mặt đại ca hiếm khi  sự hài lòng:
“Lão Tam, mày  giống, mày là em trai ruột của , chúng  chỉ còn   là   thôi, bất kể như thế nào thì  cũng   tay với mày, chờ   cầm  tiền thì chúng  sẽ đến thành phố cảng, cộng thêm mấy một trăm mấy chục nghìn mà chúng  để dành   đó nữa, tổng cộng hơn ba trăm nghìn, đủ để chúng   hình đổi dạng sống cho thật , đến lúc đó  cưới cho mày một cô vợ xinh , sinh mấy thằng cu bụ bẫm, bố  ở  trời cũng  thể yên nghỉ…”
Hiển nhiên Lão Tam  hứng thú với cuộc sống tương lai mà đại ca  vẽ lên, vốn dĩ đang thấy  áy náy nhưng  lập tức  ha hả bắt đầu nghĩ về cuộc sống  …
 
Cát Tường cách đó mười mấy mét  bọn buôn  trò chuyện, trong lòng cô ngầm mỉa mai.
Giẫm lên m.á.u thịt tính mạng của  khác để leo lên, dính đến   bao nhiêu là mạng , hủy hoại   bao nhiêu gia đình,  cặn bã như  mà cũng xứng lấy vợ sinh con?
Cũng xứng để bố  yên nghỉ?
Quả thực là  trò  cho thiên hạ.
Cát Tường từng cho rằng  là một  hiền hòa, lúc   cuộc đối thoại vô liêm sỉ của bọn  mà hận  thể nhảy dựng lên đánh cho bọn  một trận.
Làm cô tức c.h.ế.t !
Cũng may mà cô vẫn  mất hết lý trí, lợi dụng  cách hai bên xa  và bóng tối che khuất, cô dùng một tay ở  lưng len lén túm  một chiếc khăn tay từ bên cạnh góc cặp sách.
Sau đó bảo Đoàn Tử  bay  từ cửa thông gió, giúp cô lấy một cây bút từ trong cặp sách .
Chờ  khi Đoàn Tử nhét bút  trong lòng bàn tay cho cô thì cô  chắp tay  lưng  chữ lên chiếc khăn  thầm vui mừng trong lòng.