Chỉ thấy mặt bà tối sầm xuống, âm trầm   lưng Tôn Lai Đệ,  chòng chọc  bà , vô cùng kinh khủng.
Dọa cho nàng dâu trẻ lập tức như con chim cút, rụt cổ  ấp a ấp úng giặt quần áo,  dám lên tiếng  một câu nào nữa.
Ngược  bà cô trung niên béo  quan hệ  tệ với Cát Thúy Phương, cũng  sợ bà, chỉ là bà    thể  quan hệ với Cát Thúy Phương thì đương nhiên cũng   là dạng .
=
Chỉ thấy bà  đảo tròng mắt, hóng hớt  sợ lớn chuyện, : “Lai Đệ, cô  mạnh miệng  đó,   tin cô dám  gì về Cát Tuyết  mặt Thúy Phương .”
Bị   xem thường, như   , huống chi nhân vật trong câu chuyện đó còn   bà  ghét nhất - tiện nhân Cát Tuyết, nghĩ đến dáng vẻ si mê của chồng  lúc nhắc đến Cát Tuyết, đầu óc Tôn Lai Đệ nóng lên,  quan tâm nữa mở miệng thốt lên:
“Ngay  mặt  đàn bà đanh đá Cát Thúy Phương   cũng  sợ nhé, cái quái gì chứ,   đó,  nhà họ Cát đều  bệnh, năm đứa con trai thì xem   gì, ngược   coi con tiện nhân Cát Tuyết  như báu vật, hồ ly tinh lẳng lơ! Đáng đời cô   đàn ông vứt bỏ,   đó…. á!”
Ngay lúc Tôn Lai Đệ đang phát ngôn bừa bãi, chợt cảm thấy phía  truyền đến một dòng sức mạnh khổng lồ, bà  còn  kịp cảm nhận thì   đạp một phát rơi xuống sông .
Trong nháy mắt, mười bà cô đang giặt quần áo  vang lên.
Sống ven sông thời gian dâu lài,  dân trong thôn  dám  đều là kiện tướng bơi lội, nhưng mà rơi xuống sông thì cơ bản vẫn tự  cứu  .
Tôn Lai Đệ hùng hùng hổ hổ ngoi đầu lên từ trong nước, vội vội vàng vàng vuốt mặt vuốt tóc,   mắng chửi thì  thấy ánh mắt  g.i.ế.c  của Cát Thúy Phương, lập tức chuyển sang ho khan hỗn loạn.
Bà Cát đanh đá hung dữ cả một đời, dù là lúc còn trẻ   đến mấy thì bây giờ khuôn mặt  chùng xuống và  nếp nhăn, vốn dĩ   dễ gần , khi  trừng mắt như thế  trông còn hung dữ hơn nữa.
Cát Thúy Phương đá  rơi xuống sông nhưng mà vẫn  hết giận, chống nạnh lên bật hết hỏa lực với Tôn Lai Đệ đang ngấp ngói ở  sông, hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà bà ,  lượng từ ngữ kinh ,     từ nào lặp .
Lại  Tôn Lai Đệ, bà  đang nổi trong nước,  mấy lời ô ngôn uế ngữ  bà  hận  thể ngất xỉu luôn.
Mắng chửi hơn nửa tiếng đồng hồ, bà mới  hả giận, uy h.i.ế.p :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-3.html.]
“Nếu còn để cho bà đây   mày   Tuyết Tuyết nhà bà thì cũng  nhẹ nhàng xong xuôi như  , cẩn thận bà đây xé cái mồm thối của mày , phì! Cái quái gì chứ!”
Nói xong, đôi mắt sắc lạnh lướt qua  nhóm bà cô  hóng hớt, mãi đến khi bọn họ tránh ánh mắt của bà, bà mới hài lòng hừ lạnh một tiếng, bưng chậu quần áo vẫn  giặt lên,  về phía nhà .
Những bà cô còn  cũng tăng nhanh tốc độ động tác  tay, ai cũng  thèm quan tâm đến Tôn Lai Đệ đang ngâm  thảm thương trong nước, nhao nhao túm tụm  về.
Cuối cùng, bà cô béo còn lạnh lùng mỉa mai Tôn Lai Đệ vài câu: “Hừ… bảo cô bớt lắm mồm ,   là   ghê gớm lắm ,  thế, bây giờ câm  ? Hừ!”
Vứt  những lời , bà cô béo đó cũng lắc m.ô.n.g  thẳng,   đầu  nữa.
=
Để  một  Tôn Lai Đệ với khuôn mặt đỏ bừng bừng, tức đến nỗi cả  run lên, nhưng mà  dám  lời gì nữa, chỉ sợ bà già đanh đá  đột ngột xông  từ trong góc nào đó…
Muốn  là  cần thiết  sợ một bà già hơn sáu mươi tuổi như thế, chỉ là nhà họ Cát  chỉ  một bà già…
Thật sự là đánh  quen ,  chỉ  trẻ mà già hơn cũng  nữa.
Trước  cũng   là  từng   phản kháng , nhưng mà năm  con trai của nhà họ Cát   còn hung dữ hơn  , đánh  thì   là   sống nữa.
Lại  đến bảy  chị của Cát Thúy Phương, nếu như  nhà ai đối đầu với Cát Thúy Phương thì mấy  đó      hổ.
Các bà  cũng  mắng chửi , chỉ ở lì nhà    lóc, ít nhất  thể  một tháng,  đôi khi bảy chị em còn  phân chia sớm tối lặn lội đến, quả thực  thể ép   phát điên.
Đánh! Đánh  ! Mắng! Mắng  ! Quang trọng là  cũng   . Mười mấy năm nay, cả thôn nhắc đến nhà họ Cát, ngoại trừ việc  tiền thì còn  một lời khó mà  hết.
 mà nếu  là nhà họ Cát  xa thì cũng  đến nỗi đó, chỉ cần  chủ động chọc , thì ngoại trừ việc quá nuông chiều con gái thì còn  cũng  coi là  bình thường…
Cát Thúy Phương nghẹn đầy bụng tức giận bước nhanh chân về nhà , lúc  đến cửa   thì dừng  hít sâu mấy , cố gắng nở một nụ   mặt  mới   sân nhà .