Bên  Phó Lập Thành  mượn một khẩu s.ú.n.g trong tay một cảnh sát bên cạnh, đưa cho cảnh vệ của  - Tiểu Trương,    với Cát Binh rằng, nếu như chỉ là mấy tên thì  và Tiểu Trương  thể giải quyết .
Nghe thấy lời Cát Binh,  trực tiếp từ chối: “Không cần ,  cần  ở  đây chỉ huy, chúng  chỉ  qua đó dò xét tình hình và nhân  bên trong một chút, sẽ  tự tiện hành động …”
Nghe , Cát Binh hít sâu một , đè cảm xúc sốt ruột đang dâng lên  n.g.ự.c xuống.
Rốt cục thì cũng là cảnh sát  kinh nghiệm nhiều năm như , vẫn  tố chất nghề nghiệp.
Ông  nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của , gật đầu với Phó Lập Thành  chuẩn  xong, giọng điệu trịnh trọng : “Cẩn thận chút!”
Vẻ mặt Phó Lập Thành nặng nề,  lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu,  đó  cúi xuống, mượn bóng tối và  cây rải rác che chắn, nhanh chóng di chuyển về phía nhà kho…
Lần  ,  những  chú ý đến động tĩnh phía trong kho hàng, còn  phòng ngừa bọn  bên trong phát hiện  bọn họ.
Còn  chú ý đến  lượng lớn kền kền đang chiếm cứ  nóc nhà kho hàng,  ai  thể chắc chắn là mấy chú kền kền   đột ngột xông     thương  …
Không thể  , Phó Lập Thành chủ động  lên , còn ở trong tình huống vũ khí   trang  đầy đủ, đây là hành động cực kỳ mạo hiểm.
 
Mấy  Cát Binh ghé đầu  chỗ kín,  chằm chằm về hai bóng  càng ngày càng mơ hồ phía   nháy mắt, khi hai  Phó Lập Thành cách nhà kho càng ngày càng gần thì thần kinh của bọn họ cũng càng ngày càng căng thẳng.
Thậm chí   còn âm thầm chà xát vết mồ hôi trong lòng bàn tay  quần áo nữa…
Nhìn thấy hai  an   đến nhà kho, những chú kền kền  cũng  tấn công bọn họ, mấy  Cát Binh đang căng thẳng cũng từ từ thả lỏng cảm xúc, xem  cửa thứ nhất  qua …
 mà!
 lúc !
Chuyện bất ngờ  xảy !
Trong kho hàng bỗng truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tiếng kêu  truyền đến quá đột ngột, đừng  đến nhóm  Cát Binh và Phó Lập Thành vẫn  chuẩn , mà ngay cả đám kền kền chi chít  nóc nhà cũng  dọa đến nỗi vỗ cánh bay lên chỗ cao.
“Không  !” Cát Binh trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt vô cùng khó coi, ông  cho rằng đám kền kền   tiếng kêu dọa sợ,  tấn công Phó Lập Thành. Cát Binh  để ý đến những cái khác nữa, ông  vội vàng bò dậy từ  đất, lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời  chạy về phía nhà kho.
Nhóm cảnh sát còn  cũng nhao nhao rút s.ú.n.g , chạy theo chi viện cục trưởng…
Thời điểm  bọn họ   thèm để ý đến chiến lược, viện binh gì gì đó nữa,  tiên bảo vệ  một nhà    !
 mà, bọn họ  chạy   mấy bước thì  thấy những chú kền kền  lao về phía nhà kho ào ào.
Tốc độ đó  nhanh, trong chớp mắt, nhà kho vốn dĩ  hoang tàn  đám quái vật khổng lồ xuyên thủng nóc nhà.
Hàng trăm chú kền kền lao  nhà kho dọc theo lỗ hổng  phá thủng  nóc nhà.
Một lát , bên trong truyền đến tiếng kêu la thảm thiết…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-30.html.]
“Mẹ kiếp, thật là trâu bò!” Một cảnh sát chạy  nửa đường,  cảnh tượng   cho kinh hoàng, hai chân  lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống,  vẫn   vững thì ngoài miệng  bắt đầu hưng phấn thốt .
So với sự hào hứng của cấp , trong lòng Cát Binh vô cùng lo sợ, phản ứng đầu tiên là cháu gái xảy  chuyện, nếu  thì những chú chim  cũng sẽ  đột ngột hành động.
Lại nhớ  giọng hét thất thanh lúc nãy của đàn ông, Cát Binh mới chậm  gia tốc bước chân…
Cát Tường ơi, đừng  xảy  chuyện gì đó!
 
Người  Cát Binh lo lắng - Cát Tường cũng  xảy  chuyện gì to tát.
Lại  đến lúc   Tài bật đèn pin lên,  xổm bên cạnh Cát Tường,  định vén mái tóc dài của cô  để  món hàng mạ vàng  trông như thế nào.
Không ngờ rằng tay còn  chạm   thì  Đoàn Tử đột ngột xông đến khè một tia lửa  trong mắt.
Đợi đến lúc  kịp phản ứng thì một bên mắt  truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn.
Cơn đau xuyên thấu như thiêu như đốt thật sự  khó chịu,   chịu đựng  nữa, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Anh Tài che một bên mắt  bỏng, lảo đảo nghiêng ngả lùi về  mấy bước, nhờ sự nâng đỡ của mấy tên đàn em thì mới miễn cưỡng  định  tư thế.
Hắn  ngờ rằng,  một ngày  sẽ  phụ nữ mà  coi thường nhất  cho  thương.
Con mắt đau đớn, cộng với sự nhục nhã khi  phụ nữ   thương  cho  phát điên lên,  hống hách ngang ngược  quen thối, giờ phút ,   thèm quan tâm cô nạm vàng  nạm ngọc,  cũng  g.i.ế.c c.h.ế.t cô!
“... Lên! Lên hết! Giết c.h.ế.t con bé  cho ông… a… đau c.h.ế.t ông … a… Ngưu Đại, chuyện , chúng   xong !” Giờ phút   Tài    mất hết lý trí.
Trong mắt truyền đến sự đau đớn thấu tim, cộng thêm việc mấy   mở mắt đều   kết quả  cho  hiểu  con mắt  hỏng mất .
Nếu   là  trốn nhanh thì đừng  là một bên mắt mà cả hai bên mắt khó lòng mà giữ !
Lúc đầu hớn ha hớn hở đến mua hàng,  ngờ rằng Chu Phát Tài  cả đời  săn ngỗng nay   ngỗng chọc mù mắt.
Bảo    mà  tức giận , thậm chí  còn nghi ngờ chuyện  là do Ngưu Đại gài bẫy,  đen ăn đen…
Nghĩ đến khả năng , Chu Phát Tài  chất vấn Ngưu Đại,  dựa  bên cạnh đàn em một cách cảnh giác.
Ngưu Đại cũng  cảnh tượng bất ngờ xảy   mắt   cho  kinh ngạc.
 mà Ngưu Đại nhanh chóng phản ứng ,    để ý đến sự kêu gào của  Tài,  quan tâm nữa mà bật đèn pin lên chiếu về hướng con nhóc  bò dậy từ  đất lên .
Hắn  cảm thấy  tò mò, rõ ràng là phần thuốc mê đó  thể  cho   mê man hai ngày, bây giờ vì   mất tác dụng nhanh như ?
Có lẽ nào… con nhóc con   vẻ vô hại  căn bản là  hôn mê, mà chỉ là giả vờ thôi ư?
Như … nó   là vì ? Có thể chạy trốn bất cứ lúc nào ?
Hay là… đến đây chính là vì mấy  bọn ?