Không thể  , Tiểu Trương  theo bên cạnh Phó Lập Thành nhiều năm như , đối với suy nghĩ của  vẫn hiểu  tám chín mươi phần trăm, điều  quả thực là nguyên do  kết hôn.
Sớm muộn gì cũng  kết hôn, lúc  dự định kết hôn thì  vặn gặp  Cát Tuyết.
Sau khi điều tra bối cảnh của cả nhà,  cảm thấy phù hợp, Cát Tuyết  khiêm tốn,  gây chuyện, cho nên kết hôn thôi.
Nguyên nhân chính là đơn giản như thế thôi, căn bản là  phức tạp như những gì  ngoài nghĩ.
 
Chỉ là, tất cả  điều đó chỉ là suy đoán thôi. Sau khi  thấy cô con gái riêng của nhà thủ trưởng, Tiểu Trương   chút chần chừ.
Có lẽ là cô gái nhỏ dậy thì muộn, lúc  chỉ mới cao hơn mét rưỡi một chút, chắc chắn  đến một mét sáu.
Các đường nét  khuôn mặt thanh tú    kinh ngạc, nhưng   thể che giấu  vẻ mũm mĩm hồng hào của trẻ con,  còn  hơn cả búp bê bày bán trong cửa hàng, Tiểu Trương  từng  thấy  nào xinh  hơn cô gái nhỏ ,  tivi cũng  .
Có một đứa con gái xinh  mềm mại như ,  khó để tưởng tượng   sinh  cô là   tuyệt sắc như thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiểu Trương bay bổng một chút,  đó  dời ánh mắt  về phía thủ trưởng nhà , trong lòng bỗng  xác định .
Thủ trưởng…   là vì  mặt đấy chứ?
“Sao thế?” Giọng  trầm thấp êm tai của Phó Lập Thành đột ngột vang lên,  vẫn nhắm chặt hai mắt như , nhưng vẫn cảm nhận  ánh mắt lưu luyến    của nhân viên cảnh vệ nhà .
Da đầu Tiểu Trương căng chặt,  bộ nghiêm chỉnh đàng hoàng  thẳng phía  rối : “Không  gì! Thủ trưởng,   xem, ngôi nhà phía   đúng !”
Phó Lập Thành từ từ mở mắt , cũng  truy cứu chuyện  trộm   của  , chỉ là  về phía ngôi nhà cách đó  xa, khẽ ừ một tiếng, biểu thị ngôi nhà phía  là đích đến.
Đạt  câu trả lời chắc chắn, Tiểu Trương nhẹ nhàng chuyển phương hướng, nhanh chóng lái xe đến bãi đất trống phía  ngôi nhà đó  dừng xe .
Bên  xe còn  tắt máy, cửa sân nhà    mở  từ bên trong.
Nhiều  trì hoãn, lúc   là hơn tám giờ tối.
Thường ngày thì  giờ  hai ông bà cụ  ngủ cả , nhưng mà lúc   đang lo lắng chờ đợi trong nhà,   tiếng ô tô, tất cả   đều chạy ào từ trong sân .
Cát Thúy Phương  thấy cháu giá bước xuống từ  xe, bước vội đến  mặt cô, lôi lôi kéo cháu gái, mượn đèn xe dò xét từ  xuống , cẩn thận quan sát…
Một lúc lâu , xác định là cháu gái   thương, bà cụ mới ôm cô  lòng, gào thét trong lòng.
Bà cụ cứ luôn miệng kêu gào là cháu gái mềm mại nhà   chịu khổ .
Sau đó  bắt đầu mắng chửi bọn tội phạm g.i.ế.c  đó,  khi c.h.ế.t xuống mười tám tầng địa ngục, sinh con trai   hậu môn, v.v…
Tóm  là độc địa như thế nào cũng !
Cát Tường ở trong lòng bà nội, bên tai  bà cụ một lúc  đau lòng, một lúc  mắng chửi, thỉnh thoảng còn truyền đến lời quan tâm của ông nội, các bác trai và các bác gái nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-33.html.]
Ngay cả hai em đứa em họ bình thường   ngủ  nhưng mà bây giờ vẫn đang ở bên cạnh, lo lắng chạy nhảy xung quanh, vụng về an ủi cô.
Không  tại , đời   cha ruột xem như hàng hóa mà bồi dưỡng, hôm nay  tội phạm g.i.ế.c  bắt cóc, Cát Tường cũng  từng rơi một giọt nước mắt nào, giờ   bỗng nhiên thấy cay cay sống mũi.
Đây   là bi thương.
Đây là hạnh phúc!
Cô cảm nhận   rõ ràng, bởi vì    mặt mà n.g.ự.c cô đang  ngừng cuồn cuộn một sự ấm áp nồng nàn.
Cũng là giờ phút , bỗng nhiên cô  lòng cảm mến mãnh liệt đối với gia đình .
Cát Tường  thỏa mãn cảm thán một  nữa,  thể   thế giới  với  , trở thành  nhà của nhà họ Cát, thật sự là một chuyện vô cùng  .
 
Nghĩ đến  , Cát Tường lau lau khóe mắt, từ trong lòng bà nội ngẩng đầu lên, cô  thấy  chấm chấm nước mắt,  đang  ở cổng,  nhẹ nhàng   .
Nhìn thấy ánh mắt của con gái, Cát Tuyết mới   từ chỗ tối.
Ánh mắt chị giao  với  đàn ông cao to đang yên lặng  bên cạnh, lông mi dài run run một cái  bình tĩnh khẽ gật đầu. Trong lòng chị  , đây chắc là Phó Lập Thành.
Chị  mất lời  xác nhận với  đàn ông , chỉ   khi xác nhận, chị mới  thể  nên tiếp tục xử lý cuộc hôn nhân  như thế nào.
 mà, bây giờ   là lúc.
Cát Tuyết giơ cánh tay trắng nõn mảnh mai lên, vỗ vỗ bờ vai  , ấm giọng nhắc nhở: “Mẹ, Phó Lập Thành đến,  chuyện gì  nhà    hẵng !”
Đối với đề nghị của con gái, đương nhiên là bà cụ đồng ý, bà cụ tùy tiện xoa xoa khóe mắt, xoay  , chỉ là ngoài miệng  nhịn  mà thắc mắc: “Phó Lập Thành là ai…”
Cát Thúy Phương  xoay   một nửa,   nửa câu  nghẹn họng ,   đàn ông cao to tuấn tú mặc quân phục  mặt, nhất thời  cũng  , mà   cũng  xong!
Thôi xong, nhất thời lỡ miệng, quên mất con rể hờ tên là Phó Lập Thành…
Sơ với mấy  bà cụ  hổ, Phó Lập Thành  giống như   thấy, tỏ  cung kính xoay  về phía bọn họ chào hỏi: “Bố, , muộn như  còn đến quấy rầy hai !”
Sau khi  xong lời , Phó Lập Thành   sang chào hỏi hai vợ chồng bác cả đang mất tự nhiên bên cạnh.
Con rể  cho một bậc thang, Cát Thúy Phương vỗ đùi, vẻ mặt  cay nghiệt lập tức   thế bằng một nụ  thật tươi, dường như    Phó Lập Thành là ai   là bà cụ .
Bà cụ  nhiệt tình chào hỏi   lôi lôi kéo kéo    nhà, : “Ôi chà, con rể đến , nhanh nhanh! Nhanh   nhà ,  khát ? Có đói ? Mẹ pha cho con cốc chè, nấu cho con thêm bát mì, bên trong thêm hai quả trứng gà…blah blah…”
Cát Tường  nhóm  nhà   còn vây quanh , trong nháy mắt  bỏ   mà nhiệt tình chào hỏi bố dượng hờ mới.
Bỗng nhiên cô sinh  một ít cảm xúc, cô bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cháu cũng  ăn gì …”
“Ha ha!” Hiếm khi Cát Tuyết thấy con gái  dáng vẻ tính tình trẻ con,  chọc cho bật , nhưng mà cũng vui mừng vì cuối cùng cô cũng giống trẻ con mười mấy tuổi.