Chỉ thấy ở trong sân,  bảy bà cụ  xếp thành một hàng, phía đối diện các bà cụ  một  đàn ông tuấn tú  ngay ngắn.
Các bà cụ  với  đàn ông đó, để lộ  hàm răng  còn  nhiều răng lắm,  gọi là chỉ thấy răng  thấy mắt, mồm năm miệng mười hỏi cái gì đó, thỉnh thoảng còn  ‘khà khà’ nữa.
Thật sự  nghĩ đến, lúc  còn đang ở bên trong nhà hưởng thụ giấc ngủ thì ông chồng hờ   tiếp nhận ‘cực hình’, trong mắt Cát Tuyết xẹt qua cái gọi là   nỗi đau của  khác.
Chị thề, chị  thấy  vẻ  còn gì để luyến tiếc  khuôn mặt   biểu cảm gì của Phó Lập Thành.
Cũng     là chị   nỗi đau của  khác quá mức rõ ràng,  là  đàn ông đó quá nhạy cảm.
Phó Lập Thành ở  sân  bảy bà cụ ‘giày vò’ cho sứt đầu mẻ trán bỗng nghiêng đầu  lên, ánh mắt đụng  ánh mắt đang xem kịch vui của vợ .
Phó Lập Thành híp híp mắt,  chằm chằm thẳng về phía bên .
Nhìn thấy động tác của cháu rể, mấy bạ cụ nhao nhao thuận ánh mắt đó  sang.
Trong nháy mắt da đầu Cát Tuyết run lên, lập tức nghĩ đến lời lẽ kỳ quái của dì cả và  già mấy ngày , sợ  tẩy não, chị  định chuồn êm thì   các bà cụ hào hứng gọi về phía .
Các bà cụ ở trong sân, từng  đều chào hỏi với Cát Tuyết:
“Ôi, Tuyết Tuyết của dì cả dậy  ? Mau xuống đây ăn điểm tâm ,  cháu  điểm tâm cho cháu đây , còn  bánh ngọt mứt táo mà dì cả đưa đến đây, ngon ngọt, mềm mềm, ăn ngon lắm đấy!”
“Dì hai cũng mang đồ ăn ngon cho Tuyết Tuyết của chúng  đây .”
“Dì ba cũng mang theo, là bánh ngọt trứng gà mà Tuyết Tuyết thích ăn nhất đây .”
“Gào gì mà gào, mau gọi Tuyết Tuyết xuống nhà  , bây giờ sắp chín giờ , nếu  ăn bữa sáng nữa thì sắp ăn cơm trưa đến nơi …”
“ đó, các chị đừng lôi kéo Tuyết Tuyết  chuyện phiếm nữa,  chậm trễ cháu nó ăn sáng, Tuyết Tuyết mau xuống đây, dì năm  bánh hoa quế cho cháu …”
“...”
Cát Tuyết  bảy  dì trong sân, bà một câu  một câu chuyển tiêu điểm về phía .
Vẻ mặt chị cứng đờ, miễn cưỡng nặn  một nụ   mới chầm chậm  về phía  nhà.
Lúc  khỏi cửa sổ, chị  quên cho Phó Lập Thành một ánh mắt nhàn nhạt…
 
Cát Tuyết rửa mặt xong thì  thẳng xuống phòng bếp, bưng bữa sáng mà    nóng cho ,   sân  ăn   chuyện phiếm với bảy  dì.
Đồng thời giải phóng Phó Lập Thành -   tiếp các bà cụ hơn một tiếng đồng hồ, sắp  đỡ  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-35.html.]
“Tuyết Tuyết, con  cháu rể  tệ, các cháu  sống cho thật   ?”
Cát Tuyết  uống một chén cháo đậu đỏ nhỏ xong, lúc cô cầm lấy quả trứng gà bắt đầu bóc vỏ, dì cả dùng lời lẽ sâu sắc khuyên bảo,  khuôn mặt tràn đầy dấu vết của thời gian, giờ phút  đều là từ ái.
Dì hai cũng gật đầu theo, vẻ mặt khôn khéo:
“Cũng đúng đó, cháu đừng thấy dì lớn tuổi  mà  hiểu cái gì, thực  đầu óc dì vẫn  minh mẫn, con  Tiểu Phó  tệ, chỉ bằng việc nó  thể   mấy bà già  lảm nhảm lâu như , cũng  chê bọn dì lắm chuyện, riêng sự kiên nhẫn    là thức  bình thường  …”
“ đó, Tuyết Tuyết, con  cháu rể  tệ,  cháu  cho dì xem , Tiểu Phó  mang theo  nhiều quà cáp, đều là đồ quá cả,  hề keo kiệt!” Dì ba cũng  , dong dài đệm thêm một câu.
“Dì tư  hỏi cho cháu , Tiểu Phó   thể ở  đây ba ngày thôi,  nhiều chuyện cháu  nắm chặt lấy cơ hội…”
“Chứ còn gì nữa,  nhiều việc đó,     hồ sơ chuyển trường cho Cát Tường, còn  tổ chức tiệc rượu nữa chứ, cũng may mà  đó các cháu  chuyển hộ khẩu , nếu  thì những việc   càng nhiều hơn, nhưng mà Tuyết Tuyết lấy  cháu rể  như , chắc chắn   linh đình một chút, để cho mấy bà cô   xem, Tuyết Tuyết của chúng  là cô gái  như , chỉ cần nó  tìm chồng thì điều kiện  như thế nào cũng  thể về tay!” Đây là dì năm  chút sĩ diện.
“Tuyết Tuyết, tiếc rượu thì chắc chắn  , ở quê chúng   tin đăng ký giấy tờ, chúng  chỉ  tiệc rượu, nếu như cháu   thì nước bọt trong thôn cũng  thể dìm c.h.ế.t cháu..” Đây là dì sáu, tính tình  chút hấp tấp vội vàng.
Dì bảy nhẫn nhịn một lúc lâu, chầm chậm gật đầu: “…  thế!”
Tuy rằng mấy bà cụ   đôi khi  kỳ quái một chút, nhưng mà đối xử với  trong nhà thì thật sự  còn gì để chê.
Được  một thành viên  bảo vệ trong đó, Cát Tuyết cũng   là  ngốc nghếch  tim  phổi,  nhóm các dì mồm năm miệng mười đề nghị, chị nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
 
Bất kể Phó Lập Thành kết hôn vì điều gì, nếu hai   kết hôn thì bên phía quân khu bên   quan trọng, nhưng mà ở quê bên  thì chắc chắn  tổ chức hôn lễ, coi như vì mặt mũi của  nhà thì cũng nhất định  tổ chức.
Nghĩ đến đây, Cát Tường nuốt xuống một miếng lòng trắng trứng cuối cùng,  nhấp một ngụm nước ấm,  đó mới trả lời:
“Các dì yên tâm , chắc chắn  tổ chức hôn lễ chứ, lát nữa cháu  tìm Phó Lập Thành, thương lượng thời gian cụ thể với  .”
Các bà cụ giục: “Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ  hỏi luôn !”
“ đúng đúng! Hỏi thời gian , dì ba trở về chuẩn  đồ  cho Tuyết Tuyết của chúng .”
“Dì sáu cũng chuẩn , từ  khi tên khốn nạn Thẩm Văn Húc  bỏ  dì  bắt đầu… ứm ứm…” Dì sáu    nửa câu thì   dì bảy bịt kín miệng.
Đối với Thẩm Văn Húc, đừng  là  còn  gặp , mà cho dù là nguyên ,  khi chị kế thừa ký ức của Cát Tuyết thì cũng  Cát Tuyết   tình cảm đặc biệt gì với  đàn ông .
 mà lúc còn trẻ cũng nên lấy chồng, cho nên  chọn   dáng vẻ bắt mắt nhất.
Lúc  bỏ rơi  lẽ cũng đau lòng một hai năm, nhưng mà theo thời gian dần trôi qua, chị cũng dần dần mất  tất cả tình cảm với  tên là Thẩm Văn Húc .
Còn chuyện vì      ngoài, chủ yếu cũng là vì đề phòng nhan sắc gây nên những phiền phức  đáng , chứ  hề  bất kì  liên quan nào đến lời đồn đại  tổn thương vì tình cả.
Đương nhiên, nguyên    nhà bảo vệ quá  nên cũng   lời đồn đại gì đó…