“Tay nghề của em  giỏi!” Phó Lập Thành   ghế mây cạnh cửa sổ,  tay bưng chén  mà vợ   pha,  khi nhấp một ngụm  hoa cúc thanh đạm, nhẹ nhàng .
Cát Tuyết cũng   là   tay nghề thêu thùa của ,  là tay nghề pha , chị nghĩ chắc   là pha  .
Chị khẽ , hào phóng nhận lời khen của ,  dám   ngoài, nhưng mà Cát Tuyết vẫn  tự tin về tay nghề thêu thùa của .
 mà tấm bình phong  cũng   coi là  hảo.
Thôn Lý Nguyên ở một nơi khá hẻo lánh, chỉ thêu trong phòng thêu mà  đây nguyên  hợp tác cũng  đầy đủ lắm, chất lượng cũng   là  nhất,  là  thành  lúc  khỏi đây nên chị cũng  thêu tinh tế lắm, cho nên tấm bình phong  chỉ  thể cho thấy sáu bảy phần tay nghề của chị mà thôi.
Đương nhiên, như thế cũng   cho   trong nhà kinh ngạc vì quá  .
Đây cũng là điều mà Cát Tuyết cố ý , dù  bức mẫu đơn   vượt qua kỹ thuật thêu thùa của nguyên  quá nhiều, chị sợ rằng nếu  hơn nữa sẽ  nghi ngờ.
 mà những điều  cũng  quan trọng, hôm nay chị   về chuyện hôn nhân tương lai của bọn họ.
Nghĩ đến đây, Cát Tuyết để cái chén trong tay xuống, chủ động mở miệng: “…    vì    chọn kết hôn?”
Phó Lập Thành nhướng đôi mày kiếm,  cũng đặt cái chén trong tay xuống.
Lúc  ánh nắng  , màu sắc ấm áp tươi  xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu  khuôn mặt góc cạnh của  đàn ông, lộ  một sự dịu dàng mơ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-doi-lam-quan-co-mot-doi-lam-chinh-minh/chuong-37.html.]
Chỉ là  đàn ông  mở miệng thì   rõ rằng dịu dàng gì gì đó đều là ảo giác: “Em hối hận ư?”
Cát Tuyết cạn lời!
Tuy rằng cuộc hôn nhân    do  cưỡng ép mà đến, nhưng mà bây giờ chị chính là Cát Tuyết, cũng  khác gì chị cưỡng ép mà đến, hơn nữa mấy ngày  chị   chuyện với con gái ,  mắt thì  ly hôn mới là  nhất.
 mà rốt cục thì cũng  từng nghĩ đến chuyện ly hôn, cho nên Cát Tuyết rũ mắt xuống, phủ định: “Không hối hận!”
Phó Lập Thành lẳng lặng   vợ xinh  đến nỗi  giống  phàm của , cũng  hỏi vặn đầu đuôi, chỉ thành thật : “ cần một  vợ.”
“Đây chính là lý do?”
“Đây chính là lý do!”
Đối với câu trả lời của Phó Lập Thành, Cát Tuyết cũng  bất ngờ,  đàn ông tài năng hơn  như thế nào,    gặp  yêu  nào đó, vì yêu mà mê  gì gì đó, Cát Tuyết tuyệt đối  tin.
Trái  là loại lý do   giống lý do   tương đối  sức thuyết phục.
“Vậy…  là… vợ  danh nghĩa ?” Vấn đề  đối với một  thời cổ đại mà   là đột phá lắm , dù là con gái  mười mấy tuổi, Cát Tuyết vẫn bỏ bừng hai tai, nhưng mà chị vẫn kiên trì hỏi.
Chỉ là  khi hỏi xong, cuối cùng chị cũng  chống đỡ  nữa, nâng chén  lên, giả vờ như khát nước nhấp một ngụm, theo hàng lông mi dài khẽ chớp, cũng thu  để che giấu  sự mất tự nhiên trong ánh mắt.